Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 gồm 24 bài văn mẫu được trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong chọn lọc từ các bài văn đạt điểm cao của các học sinh giỏi trên cả nước. Đây sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thành bài tập làm văn thêm sinh động, hấp dẫn theo phong cách riêng của mình.
Đề tài: Kể về một kỷ niệm sâu sắc mà bạn có với người bạn thân nhất của mình
Bạn nên kiểm tra bài viết này:
- Kể một câu chuyện ngắn về em năm lớp 6
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ở lớp 6 (được khen, bị chê, may mắn, không may, bị hiểu lầm)
Nội dung chính
Dàn ý Kể lại kỉ niệm với một người bạn thân lớp 6 một cách chi tiết
1. Mở bài
Giới thiệu kỷ niệm khó quên của tôi với người bạn thân nhất của tôi
2. Cơ thể
* Về người bạn thân nhất của tôi:
– Bạn thân đó là ai?
– Tôi và anh là bạn thân được bao lâu rồi?
– Tình bạn thân thiết đến mức nào?
* Khái quát kỉ niệm giữa em và bạn thân:
– Đó là kỉ niệm vui hay buồn?
– Sự việc xảy ra trong hoàn cảnh nào và khi nào?
* Kể về kỉ niệm của em với người bạn thân:
– Miêu tả toàn bộ sự việc một cách cụ thể.
– Thái độ, hành vi và phản ứng của chị và bạn thân lúc đó như thế nào?
– Cảm xúc của bạn bè, người thân sau kỉ niệm đó.
3. Kết luận:
– Cảm nghĩ của em về kỉ niệm đó.
– Tình yêu của tôi dành cho người bạn thân nhất của tôi
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 1
Kỉ niệm với bạn thân là kỉ niệm không bao giờ quên được, buồn hay vui nhưng kỉ niệm buồn thường sẽ sâu đậm hơn. Tôi và cô bạn thân cùng nhau đạp xe dưới mưa, bị ngã và bị ốm nhưng thật đáng nhớ.
Bạn tôi tên là Nam, bạn cùng lớp lớn lên ở cùng khu phố với tôi. Hai người là bạn thân từ nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng có một cặp, có khi còn thân hơn cả chị em ruột. Khi bố mẹ hai bên không thấy một trong hai người biết chắc chắn hai người đang ở cùng nhau hoặc nhờ một đứa để biết thông tin của người kia. Một lần đang trên đường đi học về, trời nổi gió to, mây đen kéo đến, thấy gió lại thổi mát, tôi và Nam thích thú đạp xe trên đường. Dù mọi người bảo phải nhanh lên nếu không trời sẽ mưa nhưng cả hai đều mặc kệ.
Trời mưa tầm tã, cơn mưa mùa hạ mát lạnh, từng hạt mưa rơi xuống mặt tạo cảm giác thích thú, tôi và Nam rủ nhau đạp xe đi tắm mưa. Một lúc sau do trời mưa đường trơn, xe của anh Nam và nắp cống bị đổ xuống đường, tôi thấy vậy liền phanh gấp xe và ngã xuống. Hai đứa ốm không muốn tắm chỉ biết đạp xe về nhà. Đêm đó cả hai đều bị sốt và ho nên bị cảm lạnh. Dù bị bố mẹ la mắng và phải nghỉ học mấy ngày nhưng khi quay lại trường, chúng vẫn cười khúc khích về trận mưa rào đó.
Chúng tôi hứa sẽ không dại dột như vậy, ngược lại, nếu người nào trong chúng tôi có ý đồ xấu thì người kia có trách nhiệm khuyên nhủ, ngăn cản, nhất định không hùa theo, cổ vũ. Tình bạn của chúng tôi đã lớn lên và phát triển như thế.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 2
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Với bạn bè chúng tôi có biết bao kỷ niệm. Tôi có một kỉ niệm rất vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng tôi.
Đó là từ hồi tôi học lớp 2, hồi đó tôi và Lan là bạn thân học cùng lớp, đi học, đi chơi hay làm gì cũng có nhau. Lan thích búp bê và tôi thích đọc sách, đặc biệt là truyện thiếu nhi. Tôi còn nhớ hôm đó là sinh nhật tôi, Lan đã tiêu hết số tiền dành dụm được để mua cho tôi những cuốn truyện hay. Khi mở món quà đó ra, tôi vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn thấu hiểu và cho tôi nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một lá thư chúc sinh nhật và lời tạm biệt. Lan cho biết, ngày mai cô phải cùng gia đình chuyển vào Nam sinh sống, những ngày qua anh cố giấu vì sợ bạn buồn. Đây là quà sinh nhật cũng như quà chia tay, anh ấy cũng mong bạn sẽ luôn nhớ và thường xuyên viết thư cho anh ấy. Hôm đó tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì nhận được món quà dễ thương, buồn vì phải nói lời chia tay với người bạn đã gắn bó bấy lâu nay. Đối với tôi, Lan là một người bạn tốt, tôi luôn trân trọng tình bạn đó với Lan.
Giờ đây, dù xa nhau về khoảng cách nhưng cả hai vẫn thường xuyên hỏi thăm nhau về chuyện học hành, cuộc sống. Anh ấy vẫn nhớ những sở thích cũ đó và gửi cho tôi những cuốn sách hay. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có một người bạn như Lan.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 3
Trong khi các bạn khác có rất nhiều bạn, ai cũng có thể chơi cùng và kết bạn. Còn tôi vì tính cách hướng nội nên khó kết bạn, chỉ có một người bạn thân duy nhất là Lan. Lan là người bạn thân duy nhất của tôi nên tất cả những kỉ niệm về tình bạn này tôi sẽ nhớ mãi.
Lan là một cô gái xinh xắn, đáng yêu và rất tốt bụng. Tôi và Lan tuy không học chung lớp nhưng vì nhà gần nên chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ. Đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi vẫn thân thiết, tình bạn bền chặt hơn và hiểu nhau như chị em.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và Lan là lần hai đứa giận nhau vì hiểu lầm. Lần đó là vào dịp hè năm lớp 4, tôi rủ Lan cùng gia đình đi chơi công viên, nhưng đến ngày đi, tôi chờ mãi vẫn không thấy Lan đến. Trong buổi đi chơi, tôi rất giận Lan vì đã không giữ lời hứa, bắt tôi và gia đình phải chờ đợi. Về đến nhà, tôi bắt gặp Lan đang đi đâu đó với mẹ, vì còn giận nên cô không bắt chuyện với bạn bè. Lan gọi tôi vài câu tôi không trả lời mà đi thẳng vào nhà.
Hôm sau mẹ Lan đến nhà tôi chơi và nói với tôi rằng Lan bị ốm sốt cao vào đêm trước khi chúng tôi đi công viên, và khi tôi nghe điều đó, tôi biết rằng tôi đã hiểu lầm Lan. Sau đó, với sự xấu hổ và ăn năn, tôi đã mua sữa và trái cây đến thăm Lan ốm. Tôi xin lỗi Lan vì hiểu lầm và hờn dỗi vô cớ, Lan cũng xin lỗi vì đã thất hứa với tôi, cũng không giận tôi vì hiểu lầm. Chúng tôi chỉ làm hòa với nhau, cô ấy kể cho Lan nghe về chuyến đi công viên của cô ấy, hai người họ cười và đùa giỡn như không có chuyện gì xảy ra.
Tình bạn quan trọng nhất là sự thấu hiểu và chân thành, tôi tin tình bạn của chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi, có chăng chỉ là thân thiết hơn, đặc biệt hơn mà thôi. Dù sau này tôi có thêm nhiều bạn bè nhưng tình bạn này vẫn là quý giá nhất đối với tôi.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 4
Thấy tôi về muộn hơn mọi ngày, mẹ hỏi: “Sao hôm nay con về muộn thế? Thường thì khoảng 11 giờ hoặc muộn hơn một chút, tôi về đến nhà. Ở lớp có hoạt động gì không?” “Lát nữa con kể mẹ nghe.” Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi xuống bể rửa tay, rửa mặt. , rồi ngồi cạnh mẹ và nói chuyện.
– Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, tôi và Phương, con gái nhà thím Tư, về nhà sau cùng. Cả bọn đạp xe về trước, chỉ có tôi và Phương đi bộ. Trời nắng quá, cả hai túm tụm bên vệ đường để đi. Đến ngã ba đầu làng, vừa bước qua đường, cả hai đã nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Tôi bảo Phương dừng lại:
– Ôi Phương! Nghe có vẻ như ai đó đang rên rỉ?
– Tôi cũng nghe như vậy.
Chúng tôi nhìn xung quanh và không thấy một người nào. Đột nhiên, tiếng rên rỉ lại vang lên. Cả hai dường như đã xác định được tiếng rên rỉ phát ra từ hướng nào. Chúng tôi tiến lại gần cây me nằm sâu hơn một chút bên vệ đường.
– Ồ! Một bà già.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con trai chạy đến. Cô gục đầu vào gốc me. Bộ quần áo màu nâu sẫm của anh ta lấm tấm bụi đường. Chiếc gậy tre nhẵn nhụi nằm cạnh chân anh. Tóc cô bạc trắng. Khuôn mặt anh nhăn nheo và xanh xao. Tôi chạm vào trán cô ấy và nó cảm thấy lạnh.
– Làm sao bây giờ Phương?
Phương vội đặt chiếc cặp xuống, run run nói:
– Anh có mang theo dầu không?
Lúc này tôi mới sực nhớ ra và vội với lấy chiếc cặp, kéo nhanh khóa kéo lấy ra lọ dầu gió Kim mà bạn mới mua cho tôi hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương. Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi thấy người bà ấm trở lại và hơi thở bắt đầu đều. Cô mở mắt nhìn chúng tôi và thì thầm:
– Cho cô ấy ít nước.
Nói xong, Phương quay sang con nói nhanh:
– Con ngồi đây với bà, mẹ chạy đi mua nước!
– Phương chạy ngược lại gần trăm mét, ngay quán chị Lưu mua bịch nước chanh có ống hút rồi quay lại đưa cho con. Cầm bịch nước, tôi từ từ cho em uống. Đi được nửa túi, bà bảo nằm nghỉ một lát. Phượng ngồi xuống bên cạnh để tựa vào. Một lúc sau, cô uống xong bịch nước nhìn hai chúng tôi:
– Bà ngoại ở xóm bên sang thăm cháu ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, cô dừng lại nghỉ chân ở cây me này. Không ngờ ngồi được một lúc thì thấy em tái mét mặt, gọi mãi cũng không có ai.
– Bây giờ bà thấy đỡ hơn chưa, thưa bà?
– Cô ấy đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn mệt.
Ngồi với cô ấy một lúc, chúng tôi nói chuyện. Một trong số họ đã ra đường đón xe, đưa cô đến bệnh viện rồi nhắn tin cho gia đình. Tôi chạy ra đường đợi. Xa xa, một chiếc Honda lao vút qua. Tôi giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này, chắc trạc tuổi bố nó, dừng lại, nhìn thằng con và hỏi:
– Bạn đi đâu?
– Chú ơi, cháu không đi mà có bà già mệt. Chúng tôi đi học về và thấy cô ấy ở đây đang ngất xỉu. Xin hãy giúp đưa cô ấy đến bệnh viện!
Bác cùng con xuống xe về quê ngoại. Thấy bà cụ dựa vào Phương, người chú vội nói:
– Một đứa trẻ đang đợi ở đây. Một em khác theo chú đưa mẹ đi bệnh viện.
Bác bế bà cụ vào lòng rồi cùng Phương ra xe. Hai mươi phút sau Bác đưa Phương về. Khi chia tay chúng tôi, anh nói:
– Hai người đẹp đôi thật đấy. Tôi rất vui trước hành động của hai con. Bây giờ hai bạn có thể về nhà an toàn. Bác về làng Đông, báo cho cô cháu gái đi bệnh viện ngay. Khi lên xe, anh ấy còn quay lại và mỉm cười với chúng tôi.
Vì thế mà con về muộn mẹ ạ!
Giờ đây, Phương – bạn gái thân của tôi đã theo gia đình vào TP.HCM sinh sống. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Câu chuyện trên là một kỷ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 5
Tôi và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, vì gia đình hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng tôi có với nhau biết bao kỷ niệm vui buồn. Có một kỷ niệm hồi lớp 4 mà đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Đó là một hoạt động cuối tuần của lớp. Sau khi báo cáo điểm mạnh, điểm yếu và thành tích của lớp trong tuần, lớp trưởng và giáo viên làm việc về một vấn đề quan trọng. Chuyện là hôm nay, Mai- đứa bạn ngồi cùng bàn với tôi mang tiền đi nộp học phí nhưng không may bị mất. Dù đã tìm khắp sách nhưng vẫn không thấy. Bà yêu cầu Mai đứng lên kể lại sự việc, Mai trình bày:
– Dạ thưa cô, vì bố mẹ em có việc phải đi công tác nên đưa tiền bảo em cầm theo đóng học phí vì bố mẹ em không dậy được. Tôi giữ nó rất cẩn thận nhưng vẫn bị mất. Tôi chắc chắn bị lạc trong lớp học này.
Cô ấy nói:
– Anh xem kỹ chưa? Tại sao bạn chắc chắn như vậy, chúng tôi phải xem xét mọi trường hợp có thể.
Lúc này Mai hướng ánh mắt về phía tôi vẻ giận dữ:
– Trong lớp này chắc chắn em sẽ thua, ai cũng biết nhà Lan nghèo, chắc cô ấy thấy em nhiều tiền mà sinh lòng tham cướp của em.
Tôi nghe xong mà suy sụp, hoảng loạn, nước mắt cứ rơi, cảm giác như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, sợ lắm.
Lúc này, có lẽ hiểu được suy nghĩ của tôi hay vì tức giận trước hành động của Mai, chị Nga giơ tay và nói:
– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em những điều Mai nói là vô căn cứ. Tôi biết gia đình Lan còn nhiều khó khăn nhưng chơi thân từ nhỏ nên tôi biết Lan là một người bạn tốt. Các bạn cũng thấy: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp rất tự nguyện khi bạn nào gặp khó khăn. Thứ hai, tuy nhà nghèo nhưng Lan là người rất có lòng tự trọng, quà cô tặng lớp cô luôn từ chối nhận vì nghĩ còn có những học sinh khác cần giúp đỡ hơn. Thứ ba, cô ấy luôn trung thực và thẳng thắn.
Nghe xong, cả lớp vỗ tay đồng tình, lúc này tuy tôi rất sợ nhưng với sự trấn an đó, tôi cảm thấy mình được quan tâm và che chở. Đang bàn tán rôm rả thì bất ngờ bảo vệ trường đi vào thông báo một học sinh có chiếc ví nhỏ, trong đó có một số tiền, nếu ai làm mất sẽ gặp lại để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo cho gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền và xác định chiếc ví, cô mới biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới thở phào, hóa ra do kéo khóa túi không cẩn thận, Mai đã làm rơi ví khi vội chạy vào lớp, một em lớp dưới nhặt được và gửi cho bảo vệ. bảo vệ.
Khi mọi chuyện đã qua, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm này, tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.
Ra về, tôi cảm ơn chị Nga đã dũng cảm đứng ra bảo vệ tôi. Nga luôn hiểu và yêu tôi nhất. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi ngày càng thân thiết và chúng tôi luôn giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 6
Người ta nói bạn thân giống như một chỗ dựa tinh thần, là nơi để ta sẻ chia những vui buồn, cùng nhau sống thật với lòng mình. Tất cả những kỉ niệm tuổi thơ cũng như thời đi học của tôi đều gắn liền với cô bạn thân ở ngay cạnh nhà, kỉ niệm mà tôi nhớ nhất là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi phượt.
Cô bạn đó của tôi tên là Ly, một cô bé xinh xắn và đáng yêu. Tôi và Ly quen nhau từ khi tôi nghỉ học năm lớp 2, khi gia đình Ly mới chuyển đến nhà tôi. Bố mẹ Ly cũng là bạn thân thời đi học của bố mẹ cô, chuyến đi đó cũng do hai bên gia đình tổ chức để chung vui. Chúng tôi rất vui khi được đi du lịch biển ở Nha Trang, tôi và Ly ra bãi biển bắt ốc, nghịch sóng và khắc chữ trên cát.
Chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau như ăn kem, uống nước dừa, sưu tập vỏ ốc, vỏ sò và cả những viên đá có màu sắc khác nhau. Buổi tối chúng tôi xin bố mẹ cho ngủ chung, thế là cả đêm đó chúng tôi nói rất nhiều, kể hết chuyện này đến chuyện khác và cười với nhau không muốn ngủ. Sáng thức dậy, tôi không biết chúng tôi đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có một người bạn luôn lắng nghe và chia sẻ mọi điều với mình. Kể từ đó, tôi và Ly gắn bó với nhau như những người bạn, người chị em thân thiết.
Từ đó chúng tôi thân nhau như hình với bóng, cuối tuần nào cũng rủ nhau qua nhà nhau chơi và nói chuyện nhiều hơn. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có được một tình bạn đẹp như vậy.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu số 7
Mỗi người bạn trong cuộc đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, trò chuyện, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Và điều khó quên nhất có lẽ là những kỷ niệm chúng tôi có với người bạn đó. Tôi cũng có một kỷ niệm rất thú vị và cảm động với một người bạn thân.
Bạn đó tên là Lan, chúng tôi quên nhau trong một dịp sinh hoạt đội liên trường. Chúng tôi ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách đó không làm giảm đi sự gần gũi và tình cảm hài hước mà chúng tôi dành cho nhau. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay đạp xe đến nhà Lan học hỏi nhau cho vui.
Hôm đó là sinh nhật tôi, mọi người đến rất đông nhưng vẫn không thấy Lan đâu cả. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, mặc dù tôi rất vui với các bạn cùng lớp nhưng bụng tôi vẫn bồn chồn. Tôi cho rằng Lan đến muộn, nhưng đến cuối bữa tiệc sinh nhật, khi mọi người đã ra về mà Lan vẫn chưa đến, tôi trách Lan là bạn thân mà quên mất ngày sinh nhật của tôi dù tôi đã nhắn tin trước. mời anh ấy.
Đang buồn thì chuông reo, tôi chạy ra mở cửa đã thấy Lan đứng đó. Tôi vội mời Lan vào nhà, lo lắng hỏi:
– Sao anh về trễ thế? Bạn đã đi bộ đến nhà tôi?
Lan khẽ gật đầu đồng ý và nói:
– Đang đi thì xe hỏng, xung quanh không có hàng quán, sợ trễ nên tôi đậu xe của người quen rồi đi nhanh qua. Nhưng bạn đến trễ bữa tiệc. Tôi xin lỗi.
Giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện, hóa ra tôi đã trách nhầm cô ấy. Mở hộp quà Lan tặng, tôi càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài to.
Lân nói:
“Con có nhớ không, đây là hai trái xoài mà con đã nói là thích khi xuống nhà mẹ chơi. Lúc đó nó còn nhỏ, nhưng bây giờ nó đã lớn như thế này. Đây là món quà tôi đã cất công chăm sóc và dành tặng cho các bạn”.
Lúc đó tôi cảm động đến phát khóc, Lan vẫn thế, vẫn chu đáo, tận tình, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi ôm chầm lấy Lan và cảm ơn trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Ở bên cạnh Lan, tôi luôn cảm nhận được hơi ấm của anh. Cho đến bây giờ, hai chúng tôi may mắn học cùng lớp khi bước vào cấp hai, và chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 8
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba năm rồi tôi vẫn nhớ. Khi tôi học lớp hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ ra chơi.
Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, khí trời ấm áp, chúng tôi được tự do hít thở không khí trong lành. Vườn trường có nhiều loài hoa rực rỡ. Em thích nhất là cây hoa cúc vàng. Có nhiều cánh hoa, nhị ở giữa, cánh hoa mềm xếp đều; Hoa có mùi thơm và trông thật dễ thương, hoa có màu vàng tươi.
– Tôi nói:
– Quỳnh ơi bông cúc nhìn đẹp quá!
Quỳnh bĩu môi:
– Ôi đẹp quá! Nhưng đẹp làm sao bằng hoa hồng. Hoa hồng là nữ hoàng của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh luận với nhau, ai cũng cho ý kiến của mình là đúng và hợp lý. Thời gian đầu, Quỳnh vẫn bảo vệ ý định đúng đắn của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ tiến lại gần chúng tôi:
“Này hai bạn, tôi đã nghe hai bạn cãi nhau xem hoa nào đẹp hơn. Bây giờ để tôi nói với hai bạn: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết cách. chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi nảy lộc để hoa nở nhiều hơn. Quỳnh và em lắng nghe bạn nói để hiểu, lúc đó nhìn nhau với ánh mắt hạnh phúc như ngày nào. Vườn hoa trước mặt đôi mắt của chúng tôi lúc đó dường như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm trôi qua, những kí ức tuổi thơ vẫn in đậm trong tâm trí tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 9
Em sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ luôn dặn em phải chăm chỉ học hành, không thua kém bạn bè nào thì sau này em sẽ không khổ như bố mẹ. Hiện nay. Tôi làm theo lời bố mẹ, suốt ngày chỉ học và đọc sách, không muốn nói chuyện với ai vì cảm thấy như vậy sẽ rất lãng phí thời gian. Ở lớp, ngoài thời gian học, em ngồi đọc sách, truyện, không mấy để ý xem mọi người xung quanh đang làm gì, hỏi gì thì nói. Đó là lý do tại sao năm nào tôi cũng đứng đầu lớp và tôi không chơi với bạn bè nào. Nhiệm vụ chính của tôi là học, tôi nghĩ vậy!
Cho đến một ngày, có một học sinh mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu tiên cô bước vào lớp, cô giáo giới thiệu cô là Trang học lớp A2. Nhìn cô ấy tốt bụng như vậy, tôi tò mò không biết cô ấy có học giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn mình. Thật bất ngờ, khi cô giáo mời cô ấy ngồi cạnh tôi, cô ấy bảo tôi giúp cô ấy học bài.
Giờ ra chơi hôm ấy, tôi vẫn thói quen đọc sách như cũ. Điều ngạc nhiên là Trang cũng không đi chơi, chỉ ngồi cạnh nhìn tôi rất lâu, thấy tôi quay sang hỏi “em đang xem gì vậy”, Trang cười bảo “cuốn sách em thích nhất đó anh. Tôi luôn ao ước được đọc nó dù chỉ một lần.” Thì ra Trang rất thích cuốn sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích, tôi nói với Trang “nếu thích thì đọc xong chị cho mượn”, Trang cười nhẹ “Thật mà!”. Cuối giờ em đưa cho Trang cuốn sách, em cảm ơn và hào hứng cất sách vào cặp, sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho em nghe về cuốn sách đó, rồi kể về gia đình Trang, hóa ra Trang có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn em, em không có bố mẹ, ở với bà ngoại, sách em có là do hàng xóm biếu, tặng, Trang rất thích đọc sách nhưng không có tiền mua. Nghe Trang tâm sự, tôi tìm gặp em vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó tôi và Trang rất thân nhau. Chúng tôi học cùng nhau, tôi giỏi nên tôi sẽ dạy Trang những kiến thức tôi biết, và cho cô ấy mượn những cuốn sách tôi đã đọc. Cuối tuần, em thường sang nhà Trang chơi và giúp bà ngoại Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp với sở thích của nhau về ẩm thực, đọc sách và nghe nhạc. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng yêu. Thực sự, chưa bao giờ tôi cảm thấy thư thái như vậy, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ khi có Trang làm bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng em ra sân nhảy dây, kéo co với các bạn. Trang đã thay đổi tôi, cô ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải mỉm cười và vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của mình kể từ khi chơi với Trang. Cô ấy đã làm cho cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang vì đã là bạn của tôi.
Ai cũng có bạn bè trong đời. Gặp được một người bạn tốt là một niềm hạnh phúc lớn. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng học tập và giữ cho tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 10
Khi còn học tiểu học, tôi có rất nhiều bạn thân. Nhưng tôi thích Phương Thảo nhất. Tôi nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo không cho tôi mượn đồ dùng học tập mà chúng tôi suýt giận nhau.
Đây là những gì đã xảy ra. Ở lớp 3, đầu năm học, giáo viên kiểm tra việc chuẩn bị đồ dùng của lớp.
Em Phương Thảo ở tổ 1 đã kiểm tra tuần trước, tuần sau đến lượt em lớp 3. Vì chủ nhật em về quê chơi nên sáng thứ 2 bố mẹ trực tiếp đưa em đến lớp cho kịp giờ học nên em không thể ghé qua để lấy đồng phục học sinh của tôi. Đến lúc kiểm tra, tôi nhờ Phương Thảo giúp đỡ nhưng các bạn không nghĩ rằng tôi bị cô ấy phê bình, tôi rất xấu hổ vì nghĩ rằng mình sẽ không chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng ghét. Được vài ngày, thấy con xa lánh không chơi, Phương Thảo nhận ra cũng giận nên tranh thủ ra ngoài hỏi chuyện.
– Thu Hằng có giận em không, Phương Thảo hỏi.
– ĐÚNG. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta phê bình?
– Không. Bạn không hiểu tôi. Thầy cô luôn nhắc nhở chúng em phải trung thực. Nếu tôi cho một người bạn mượn, có thể cô ấy không biết là bạn có lỗi, nhưng thực ra cả tôi và bạn đều có lỗi, đó là thói quen nói dối. Cha mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng nếu tôi muốn trở thành một người tốt, trước tiên tôi phải trung thực. Phương Thảo nói một hồi, tôi nghe cũng có lý nhưng vẫn chưa hài lòng.
Cuối tuần, bố hỏi con có điểm kém gì không? Tôi thú nhận và kể mâu thuẫn giữa tôi và Phương Thảo. Nghe xong, bố tôi vuốt tóc tôi và nói: Bạn Phương Thảo nói đúng đấy. Trung thực là một đức tính tốt, là điều Bác Hồ dạy tốt thứ năm đối với các cháu. Ngay cổng trường cũng có khẩu hiệu “Tiên học lễ – hậu học văn”. Sau khi nghe bố nói, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Sáng hôm sau, tôi đến lớp thật sớm, vội vàng gặp Phương Thảo để xin lỗi.
Tuy nhiên, cũng đã 2 năm rồi, giờ chúng em học lớp 5. Kể từ sau sự việc đó, em và Phương Thảo đã hiểu và thân nhau hơn. Chúng em luôn nhắc nhau phải luôn thi đua học tập đạt điểm cao.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 11
Ai cũng có những kỷ niệm đẹp trong tâm trí, bạn cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của tôi là chuyến đi biển Nha Trang cùng My – cô bạn thân lâu ngày của tôi.
Lúc đó vui lắm, tụi mình xách vali bay ra Nha Trang. Biển thật đẹp! Hàng dừa xào xạc trong gió. Những con sóng đua nhau xô vào bờ, tung bọt trắng xóa. Biển có lúc dịu dàng, êm đềm nhưng cũng có lúc giận dữ, kiêu ngạo đẩy mọi thứ xung quanh ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển, bạn sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trĩu.
Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Tôi và My cùng nhau xây lâu đài cát và “thu hoạch” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm biển thỏa thích, hai gia đình tôi dẫn nhau vào một nhà hàng cao cấp. Ở đó, chúng ta có thể ăn đặc sản Nha Trang và nhiều món ăn ngon khác. Buổi tối hai đứa ra biển tắm mát rồi đi dạo. Khi ngồi xuống nghỉ ngơi, chúng tôi tán gẫu về những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười của chúng tôi hòa cùng tiếng dế đêm nghe rất vui tai, đêm trên biển thật yên tĩnh……
Đã ba năm kể từ khi tôi đi chơi với My nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó vì nó đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Ngày hôm đó, là một kỉ niệm khó quên, một kí ức tình bạn thật đẹp.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 12
Tôi đi trên con đường quen thuộc. Thật là một ngày đẹp. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nắng vàng rải nhẹ trên đường làm tôi nhớ Mai biết bao. Người bạn đó không học cùng trường cũng không cùng lớp, mà tôi quen biết trong một trường hợp đặc biệt.
Mỗi chiều đi học về, tôi thấy một cô bé mặc quần áo rách rưới bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô gái vẫn đi bán kem que. Thấy cô bán đồ ướt, tôi liền lại gần, kéo áo mưa che cho em. Hôm đó, khi ra về, tôi hỏi:
– Bạn tên là gì? Tại sao bạn đi đến cửa hàng tạp hóa mỗi ngày?
Cô gái đáp:
– Tôi tên Mai. Vì nhà quá nghèo nên em phải bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thật ra nhà tôi cũng chẳng khá hơn nhà Mai là bao. Chợt tôi chợt nhớ đến chiếc áo ông ngoại tặng năm ngoái. Không ngần ngại, tôi trao đổi ngay ý kiến đó với Mai, nhưng Mai bảo:
– Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn tự đi làm kiếm tiền mua đồ.
Cũng kể từ hôm đó, tôi không thấy Mai bán cà phê nữa. Rồi bỗng một ngày, tôi gặp lại Mai trong một kỳ thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm nhau, rồi chạy vào phòng thi để chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Một lúc sau, sáu hồi trống vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu. Em đã làm phần đầu của bài thi, nhưng khi gặp một bài toán khó, em không thể nghĩ ra. Tôi nhìn lên và thấy Mai đang viết nguệch ngoạc trên giấy thi. Trán tôi đẫm mồ hôi. Không biết từ đâu, một quả bóng giấy ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt làm hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định cầm lên, nhưng tôi nhớ có lần Mai nói:
– Cảm ơn bạn, nhưng tôi muốn tự mình làm việc để mua mọi thứ.
Thế là tôi không nhìn nữa mà cố gắng đọc kỹ câu hỏi để tìm câu trả lời, và cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi lập tức viết một mạch. Ngay sau khi thời gian kết thúc, tôi đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra. Ra về, Mai lại gần tôi nói:
– Lúc nãy thấy cậu bối rối nên muốn giúp cậu, giờ hối hận thật. Thà chúng ta cứ đi làm bằng đôi chân và khối óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Bầu trời trong và xanh hơn.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 13
Trong kí ức của mỗi người, nhất là với những đứa học trò như tôi thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt khi Dan – người bạn thân nhất của tôi từ lớp 1 vẫn học cùng tôi.
Đan là một cô bé có thân hình nhỏ nhắn với làn da trắng mịn màng. Với gương mặt trái xoan và đôi mắt ngây thơ của trẻ thơ, Đan luôn làm mềm lòng người khác chỉ bằng một ánh nhìn. Đôi môi đỏ mọng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng đều, như ngọc. Cô gái này có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nghe rất ngọt ngào và nhẹ nhàng. Chính vì vậy trong mỗi cuộc thi tiếng hát của trường không thể thiếu sự góp mặt của các bạn. Chàng ca sĩ “cây nhà lá vườn” này đã mang về cho lớp, trường nhiều giải nhất, nhì.
Trong lớp, Đan có vẻ rất hiền lành và dễ tính nhưng trong học tập, em rất nghiêm túc. Trong các hoạt động của trường, lớp, bạn luôn đứng đầu. Tuy nhiên, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với cái đầu thông minh và tính toán nhanh, bạn học toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô, bạn bè quý mến vì học giỏi hay giúp đỡ bạn bè. Ở nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian phụ giúp bố mẹ. Ngoài đọc sách, Dan còn có sở thích hơi kỳ quái là xem phim ma. Những lúc rảnh rỗi, hai đứa lại hỏi chuyện học hành, tâm sự những vui buồn. Lần tôi bị cảm, Dan tỏ ra là một người bạn rất tốt. Tôi phải nghỉ học hai tuần. Dù vậy, Dan vẫn đến nhà dạy tôi từng bài toán, bài văn. Điều này thực sự làm tôi xúc động. Khi tôi khỏi bệnh, hai chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường đến trường. Con đường in những kỷ niệm vui buồn của hai người bạn thân.
Dan luôn là một người bạn tốt không chỉ với tôi mà với tất cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học tập thật tốt để hai đứa mãi là bạn thân, cùng nhau tiến lên phía trước.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 14
Tôi có rất ít bạn bè vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà vì công việc của bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỷ niệm rất đáng nhớ và rất thú vị.
Vấn đề là, tôi đã đi với anh trai tôi và một trong những người em họ của dì tôi. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm để bắt chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thực sự ồn ào và tấp nập người, hàng hóa,… Chúng tôi ung dung lên xe vì đã mua vé từ hôm trước. Căn phòng chúng tôi ngồi, ngoại trừ ba chúng tôi, có một bóng người bí ẩn. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật đó cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm vì mắt đã dán vào cuốn truyện Conan huyền thoại của mình. Chưa kể anh trai và anh họ của tôi, hai người đam mê trò chơi điện tử, thậm chí không nhìn lên lấy một lần.
Tàu chạy, để thư giãn mắt, tôi lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật phía sau, thích thú. Tạm đặt cuốn truyện tranh xuống, tôi ung dung bóc gói khoai tây chiên đặt cạnh đùi và bình thản ăn. Đến mảnh thứ ba, tôi phát hiện ra rằng mình đang bị chú ý bởi một ánh mắt dò xét khó chịu bên cạnh. Tôi mở miệng để bày tỏ sự không hài lòng của mình. Anh trai và em họ thân thiết của tôi không quan tâm đến tôi một chút nào, chỉ có người bạn ngồi bên cạnh tôi đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là đang soi mói. Sau khoảng năm giây, việc chỉ nhìn tôi là một phần của hành động mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Cô ấy vô tư lấy đồ ăn nhẹ của tôi và cho vào miệng và ăn một cách ngon lành. Thật bất lịch sự, tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào vô ơn như đứa trẻ này. Nhưng tôi không giả vờ là một người keo kiệt, mẹ tôi đã dạy tôi và anh em tôi điều này rất tốt. Và tất nhiên, tôi để con ăn một cách hài lòng vì tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, văn minh, lịch sự.
Ăn xong gói quà vặt, tôi tiếp tục công việc đọc sách của mình và gác lại những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi với khuôn mặt ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và thu dọn đồ đạc. Người bạn khiêm tốn ngồi cùng tôi hẳn đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định kể câu chuyện vui đó cho mọi người vào bữa trưa. Ôi trời, khi tôi đứng dậy, mắt tôi dán vào gói snack chưa mở. Nó co ro trong góc, dưới khăn tắm của tôi. Tôi đã sửa mọi thứ. Rõ ràng là tôi đã bóc nhầm gói đồ ăn vặt của cô ấy, rằng tôi đã ăn nó một mình và tôi mới là người khó hiểu trong chuyện này. Tôi vội vàng nhảy xuống xe để tìm cô gái có chiếc đuôi bò ngồi bên cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về, tôi đã kể một câu chuyện đáng xấu hổ với anh trai và em họ của mình. Hai đứa cười phá lên, tôi nóng ruột vô cùng. Về đến nhà cô ấy, tôi lại tiếp tục cảm thấy hụt hẫng, phần vì chuyến đi, phần vì chuyện trước đó. Đêm về thấy tiếc mà chẳng biết làm sao. Chợt có tiếng nói bên ngoài. Trời, tôi như bị mắc kẹt khi nhìn thấy chiếc đuôi bò và đôi mắt tinh nghịch đối diện, rất quen thuộc. Chẳng phải ai khác, chính là nhân vật lúc nãy, mà chính nó, Hiền cũng là đứa ở cạnh nhà bà ngoại tôi. Bà ngoại nghe chuyện cũng cười tôi là đứa cháu ngốc nghếch, hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị đó, tôi đã kết bạn với một người bạn mới ở nông thôn. Càng chơi, chúng tôi càng thấy nhau rất hợp nhau, giống như sở thích ăn quà vặt của chúng tôi vậy! Tình bạn của chúng tôi chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như vậy.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 15
Ai cũng có những người bạn thân của riêng mình. Đó có thể là người cùng sở thích với bạn về các môn học, môn thể thao hay đặc biệt hơn là người thường xuyên cùng bạn chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Đối với cá nhân tôi, bạn thân là người mà tôi yêu quý, ngưỡng mộ, đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập. Anh là Minh.
Mang tên con trai nhưng thực chất Minh là một cô gái gầy gò, yếu ớt. Trán cao và rộng thể hiện sự thông minh. Đặc biệt, chiếc kính tròn khiến người ta khó nhầm lẫn về học lực của Minh. Bạn học tốt tất cả các môn học, đặc biệt là môn Văn và Tiếng Anh. Các giáo viên và bạn học yêu Minh rất nhiều. Bạn không chỉ học giỏi mà còn là một học sinh gương mẫu, giúp đỡ bạn bè.
Còn tôi, khi mới vào lớp, tôi học rất chậm và có phần nhút nhát. Trong những kỳ thi đầu tiên, tôi bị điểm rất thấp. Thấy vậy, cô giáo chủ nhiệm liền họp các bạn trong lớp hỏi xem có ai giúp được em không. Minh ngạc nhiên giơ tay nhận.
Từ khi nhận “trọng trách” ấy, Minh thường xuyên quan tâm, nhắc nhở tôi chép bài và làm bài đầy đủ. Nhưng tính tôi nhút nhát, xấu hổ khiến tôi thường trốn tránh sự giúp đỡ của Minh. Tôi thậm chí đã từng nói với Minh bằng một giọng giận dữ:
– Xin đừng làm phiền tôi nữa! Đừng nghĩ học giỏi thì muốn làm gì cũng được.
Cứ tưởng Minh sẽ tự hào mà nghỉ việc, không ngờ bạn vẫn quan tâm đến mình. Tôi vẫn sẽ có thái độ như vậy với Minh nếu không có một ngày…
Hôm đó, lớp tôi có bài kiểm tra 45 phút. Trong một tuần, tôi đã học tập rất chăm chỉ vì tôi muốn thay đổi điểm số của mình và chứng minh rằng tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Nhưng khi tôi làm bài kiểm tra, tôi vẫn không thể làm tốt. Ngày thầy trả chiếc hài, nhận được điểm 5 trên tay, tôi đã khóc vì nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ học giỏi hơn được nữa. Tôi đã cố gắng rất nhiều, phải không? Tôi đang khóc thút thít thì Minh nhẹ nhàng bước đến nói:
– Đừng buồn. Tôi biết bạn đã cố gắng rất nhiều, nhưng có thể là do bạn chưa có phương pháp đó. Bạn có thể cho phép tôi học với bạn? Học một buổi thôi, không thích thì không học chung nữa được không?
Tôi lưỡng lự một chút rồi đồng ý. Không ngờ học với Minh tôi thấy rất thú vị. Minh nói nhiều điều về cách học mà tôi không biết. Nhờ những cách học này mà em nhớ bài nhanh hơn và hiểu bài hơn. Những buổi sau, tôi tiếp tục học với Minh, chia sẻ với Minh nhiều câu chuyện. Và đặc biệt, điểm kiểm tra của tôi đã được cải thiện đáng kể.
Minh thực sự là một tấm gương sáng trong cả học tập và tinh thần giúp đỡ bạn bè. Tôi tự hứa sẽ học thật giỏi để không phụ công Minh giúp đỡ.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 16
Tôi và Vân chơi với nhau từ năm lớp ba. Cho đến hôm nay anh ấy vẫn là người bạn thân nhất của tôi và hiểu tôi hơn bất cứ ai.
Vân là một đứa cao lớn, lớn hơn tôi nhiều. Mạnh mẽ, vui vẻ và sôi nổi là những từ thích hợp nhất để miêu tả Vân. Trong khi tôi – cậu bạn thì hoàn toàn ngược lại: nhỏ bé, nhút nhát và hơi tự ti. Với tính cách đó, khi chuyển sang lớp Văn, ban đầu tôi không có bạn. Tôi chỉ lặng lẽ thu mình trong không gian của riêng mình, không nói chuyện, hay nói đúng hơn là không dám tâm sự cùng ai. Chính cây bút màu Vân tặng tôi trong giờ học mỹ thuật đã bắt đầu tình bạn của chúng tôi. Tôi nhớ lúc đó tôi đang loay hoay không biết vẽ mặt trời như thế nào cho hoàn hảo trong khi cây bút chì đỏ của tôi không cánh mà bay thì một cánh tay thò ra, trên đó là thứ tôi cần. Bạn có dùng nó không? Ưu tiên bạn nào vẽ trước. Dúi cây bút vào tay tôi, Vân cười quay người lại. Tôi rất ngạc nhiên và xúc động. Không hiểu sao lúc ấy, trong cái đầu óc ngây ngô của tôi, Vân như một bà tiên vừa ban phép màu cho tôi. Từ đó, tình bạn giữa hai người bắt đầu.
Trong lớp, hai đứa luôn như hình với bóng, đi đâu cũng gặp nhau. Chúng tôi đến trường cùng nhau, ngồi gần nhau, học cùng nhau và vui chơi cùng nhau. Khi tôi bị bắt nạt, Vân luôn là “người bảo vệ” số một của tôi. Một cách âu yếm và hóm hỉnh, Vân gọi tôi là Ngô còn tôi gọi là Bé Voi.
Chơi với nhau đã lâu nên Vân rất hiểu tôi. Khi tôi buồn, nó thường tìm đến tôi và ngồi im lặng, không nói gì. Vì anh biết những lúc như thế này em chỉ muốn một khoảng lặng, em sợ cảm giác tủi thân.
Nhìn bề ngoài, Vân có vẻ là một đứa trẻ nóng tính như Trương Phi, nhưng thực ra cô cũng rất tình cảm. Cô ấy thường xuyên viết thư trò chuyện, an ủi, động viên tôi. Cô ấy giống như một người chị lớn, luôn muốn dang rộng vòng tay để bảo vệ cô em gái nhỏ của mình.
Khi chúng tôi chia tay để học khác trường cấp 3, dù ghét ngồi tỉ mỉ trang trí nhưng vì tôi, anh ngồi cả tuần trong nhà, quyết tâm gấp thật nhiều con hạc giấy cho tôi. Hôm anh mang đến, mặt tươi như hoa, tay đưa cho tôi một chiếc hộp thủy tinh rất to, bên trong là nhiều chú hạc xinh xắn đủ màu, còn tặng thêm một cặp dây buộc tóc hình xúc xắc xinh xắn. Hạnh phúc và xúc động đến phát khóc, tôi ôm chặt lấy anh, không nói nên lời…
Bây giờ tuy học chung trường nhưng không còn gặp nhau nhiều như trước nên chúng tôi thường xuyên nói chuyện qua điện thoại. Nhờ ảnh hưởng của nó mà bây giờ tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn nhút nhát như trước, thậm chí còn rất hoạt bát, năng động. Tôi phải thầm cảm ơn Vân – người bạn thân của tôi – đã đánh bật tính nhút nhát kinh niên của tôi và giúp tôi hoàn thiện bản thân. Đối với em, Voi con luôn là người bạn em yêu quý nhất. Tôi không bao giờ muốn mất người bạn này.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 17
Em sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ luôn dặn em phải chăm chỉ học hành không thua kém bạn bè thì sau này em sẽ không khổ như bố mẹ. Hiện nay. Tôi làm theo lời bố mẹ, suốt ngày chỉ học và đọc sách, không muốn nói chuyện với ai vì cảm thấy như vậy sẽ rất lãng phí thời gian. Ở lớp, ngoài giờ học, em ngồi đọc sách, truyện, không mấy để ý xem mọi người xung quanh đang làm gì, hỏi gì thì nói. Đó là lý do tại sao năm nào tôi cũng đứng đầu lớp và tôi không chơi với bạn bè nào. Nhiệm vụ chính của tôi là học, tôi nghĩ vậy!
Cho đến một ngày, có một học sinh mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu tiên cô bước vào lớp, cô giáo giới thiệu cô là Trang học lớp A2. Nhìn cô ấy tốt bụng như vậy, tôi tò mò không biết cô ấy có học giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn mình. Thật bất ngờ, khi cô giáo mời cô ấy ngồi cạnh tôi, cô ấy bảo tôi giúp cô ấy học bài.
Giờ ra chơi hôm ấy, tôi vẫn thói quen đọc sách như cũ. Điều ngạc nhiên là Trang cũng không đi chơi, chỉ ngồi cạnh nhìn tôi rất lâu, thấy tôi quay sang hỏi “Đang xem gì vậy”, Trang cười bảo: “Đó là cuốn sách mà em thích nhất. , Tôi đã từng đến đó. Tôi ước mình có thể đọc nó dù chỉ một lần.” Hóa ra Trang rất thích cuốn sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích, tôi nói với Trang: “Nếu em thích thì đọc xong anh cho em mượn”.
Trang cười nhẹ “Thật mà!”. Hết giờ, tôi đưa cho Trang cuốn sách, cô ấy cảm ơn và hào hứng cất cuốn sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho em nghe về cuốn sách đó, rồi kể về gia đình Trang. Hóa ra, Trang có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, em không có cha mẹ, ở với bà ngoại. Những cuốn sách bà có được là do hàng xóm biếu, tặng. Trang rất thích đọc sách nhưng không có tiền mua. Nghe Trang tâm sự, tôi thấy cô ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó tôi và Trang rất thân nhau. Chúng tôi học cùng nhau, tôi giỏi nên tôi sẽ dạy Trang những kiến thức tôi biết, và cho cô ấy mượn những cuốn sách tôi đã đọc. Cuối tuần, em thường sang nhà Trang chơi và giúp bà ngoại Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp với sở thích của nhau về ẩm thực, đọc sách và nghe nhạc.
Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng yêu. Thực sự, chưa bao giờ tôi cảm thấy thư thái như vậy, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ khi có Trang làm bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng em ra sân nhảy dây, kéo co với các bạn. Trang đã thay đổi tôi, cô ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn phải mỉm cười và vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của mình kể từ khi chơi với Trang. Cô ấy đã làm cho cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang vì đã là bạn của tôi.
Ai cũng có bạn bè trong đời. Gặp được một người bạn tốt là một niềm hạnh phúc lớn. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng học tập và giữ cho tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 18
Sau khi bố tôi mất, mẹ tôi đưa tôi về sống với bà ngoại. Năm đó, tôi lên lớp ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, đã nghỉ hưu gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của công ty công viên thị trấn, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt.
Gần nhà bà ngoại cũng có một trường tiểu học, nhưng vì là học sinh ngoại tuyến nên tôi phải đi học xa, cách nhà bà hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, em còn nhỏ nên đi học vất vả. Mẹ vẫn an ủi, động viên:
“Gia cảnh em còn nhiều khó khăn, anh cố lên, hai mẹ con cố lên”. Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ trào ra, con thương mẹ, thương mẹ nhiều lắm. Học kỳ I năm lớp Ba, tôi phấn đấu trở thành học sinh giỏi.
Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì bác hàng xóm sang chơi. Chúng tôi đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè và không dám bắt chuyện. Cô bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn. Với đôi bàn tay búp măng, bạn lật từng trang vở của tôi, nheo mắt và cười nói: “Chữ bạn đẹp quá!”
Tuổi thơ thật hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu, mình tên Lê Thị Hương Lan, rồi thủ thỉ: “Đằng kia em tên gì?”. Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: “Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng cười khúc khích…
Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng đến nhà tôi chơi, có khi nói chuyện vui vẻ, có khi thảo luận về bài tập tiếng Việt, bài toán khó. Mấy lần Hương Lan mời tôi đến nhà một người bạn chơi nhưng tôi chỉ hứa hẹn rồi khất lần. Hoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên mẹ em dặn: “Đừng thấy người ta đến mà bắt mặc”. Bố mẹ Lan đều làm giáo viên: bố dạy môn Toán Trường THCS Chu Văn An, mẹ là Phó hiệu trưởng Trường tiểu học Kim Đồng. Ngày 1/6, tôi đi học về thì thấy bố mẹ Lan đang ngồi trong nhà nói chuyện với bà ngoại. Tôi cúi đầu.
– Em chào hai anh.
– Xin chào. Bạn có đi học về vào ngày 1 tháng 6 không?
– Đúng!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi rồi nói với em: “Con ngoan, học giỏi, thương nó lắm!”… Ông bà cho em ít quà, bộ quần áo và sách vở rất đẹp. , chiếc ba lô màu xanh đựng sách vở mà em hằng ao ước, em cảm ơn, tay run run đón nhận món quà, em khẽ vuốt tóc em và nói: “Thỉnh thoảng cô qua nhà cô chú chơi, con với Lan là cùng tuổi, cùng lớp…”
Chắc hẳn Hương Lan đã nói với bố mẹ về hoàn cảnh của tôi nên đã xin mẹ cho tôi học ở trường tiểu học Kim Đồng, cách nhà cô ấy chừng nửa cây số. Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan làm hết cho em. Năm lớp 4, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và cuộc thi học sinh giỏi toán toàn huyện. Lan được giải nhì, tôi được giải ba. Chúng tôi trở thành bạn thân. Bố mẹ Lan rất yêu quý tôi và coi tôi như con cái trong nhà.
Tôi không còn phải đi học nữa. Những ngày mưa to gió lớn, tôi bâng khuâng nhớ lại kỷ niệm lần đầu gặp Hương Lan.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 19
Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ có gia đình mà còn có những người bạn tốt. Mỗi người bạn đều để lại trong lòng ta những kỷ niệm khác nhau. Có một người bạn mà tôi sẽ nhớ mãi, đó là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày ấy, bao kỉ niệm lại ùa về. Một trong số đó là kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra khi tôi học lớp ba. Đó là kỉ niệm của Quỳnh – cô bạn ngồi cùng bàn với tôi. Tôi và Quỳnh chơi với nhau rất thân, luôn giúp đỡ nhau lúc khó khăn. Gần cuối năm học ấy, tôi bị đau ruột thừa, phải nằm viện dài ngày nên có đợt phải nghỉ học hàng tuần, không thể đến trường. Bài học trên lớp bỏ dở. Một hôm, cô chủ nhiệm gọi điện cho mẹ tôi nói cần nhờ các bạn chép bài để khi về học mẹ khỏi bỡ ngỡ. Nhưng mẹ con tôi suy nghĩ một hồi cũng không biết hỏi ai. Tôi lo lắng về kỳ thi sắp tới sau khi xuất viện. Nhà tôi ở trong làng, xa trường, không gần các bạn cùng lớp.
Bất ngờ, tối hôm đó, tôi thấy Quỳnh mặc áo mưa, đạp xe đến bệnh viện. Hóa ra là cô ấy chủ động ghi bài cho tôi, muốn giúp tôi học bài. Nhà Quỳnh cách nhà tôi khá xa nên mẹ tôi lo lắng hỏi:
– Anh đi thế này em có biết không?
– Dạ, con đã xin phép bố mẹ. Bố mẹ anh cũng đồng ý để anh giúp em. Quỳnh lịch sự.
Sau đó, mẹ tôi bảo hai chúng tôi ở lại đây đợi mẹ về một lúc để lấy sách. Quỳnh hỏi về vết mổ của cô rồi giảng bài sáng nay trên lớp. Tôi còn nhớ như in hình ảnh cô bé ngày ấy đi đi lại lại trong phòng bệnh, vừa đi vừa giảng bài, lưu loát như một cô giáo. Trong thời gian tôi nghỉ học nằm viện theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến bên tôi. Có những hôm trời mưa to, không quản ngại đường xa, Quỳnh vẫn đòi bố mẹ đưa đi.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm sóc em gái hai tuổi nên rất vất vả. Có những hôm, mẹ cùng tôi đến bệnh viện rất khuya. Quỳnh biết vậy, sợ mẹ buồn nên thấy mẹ về muộn thì ngồi mãi, nói chuyện với mẹ. Thời gian để giúp tôi, cô bạn đã bỏ tất cả các lớp học tiếng Anh và lớp piano mà cô ấy yêu thích. Nhìn những dòng kẻ ngay ngắn trong cuốn sổ của em, tôi cảm thấy rất xúc động. Nhờ có Quỳnh, tôi đã có thể bắt kịp các bạn cùng lớp, không gặp khó khăn gì khi trở lại trường.
Mẹ tôi bảo tôi rằng:
Quỳnh là một cô gái tốt, một người bạn tốt. Bạn phải nhớ những gì anh ấy đã làm cho bạn.
Tôi hiểu lời khuyên của mẹ, càng hiểu tình cảm của một người bạn tốt. Sau lần đó, chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn, luôn cố gắng học hỏi và cùng nhau tiến bộ.
Cho đến bây giờ, tôi và Quỳnh vẫn là bạn tốt của nhau. Kỷ niệm ngày ấy là một kỉ niệm đẹp khó quên của tình bạn chúng tôi. Chúng tôi luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Kể về kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 20
Tuổi thơ của mỗi người, chắc hẳn ai cũng có một và một đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm khó quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những tháng ngày rong ruổi khắp làng quê với hai người bạn thân Phạm và Loan. Đó là những kỉ niệm tuổi thơ đẹp nhất của tôi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa mà đã 5 năm trôi qua. Kỷ niệm về những ngày hè tuổi thơ vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Lúc đó ba con khùng quá! Tôi và Loan không thua kém bất cứ chàng trai nào. Nhìn Loan hơi đen, điệu đà như con trai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan lúc nào cũng vui vẻ, không lo nghĩ. Và Phạm trông giống như một cậu bé rất phá cách! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh nhẹn hoạt bát. Khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt tinh tường và rất nhanh nhạy. Ba chúng tôi bằng tuổi nhau, bằng tuổi nhau nên thường đi chơi cùng nhau. Sáng ra, hai đứa chạy qua rủ tôi ra đồng bắt cua. Buổi trưa, chúng tôi thường ngồi nghỉ dưới mấy gốc cây trong vườn ông Tư và có khi còn hái trộm trái trong vườn. Buổi chiều, chúng tôi ra đồng thả diều. Mỗi ngày như vậy, chúng tôi nghĩ ra một trò đùa mới. Đôi khi vài ngày chúng tôi đi câu cá, hái trái cây. Tuy nhiên, khi còn nhỏ, không ai sợ sự nguy hiểm của những xáo trộn như vậy.
Nó là một ngày nắng đẹp. Như thường lệ, chúng tôi tiếp tục những trò đùa của mình. Mục tiêu hôm nay của chúng tôi là cây táo đang say trĩu quả, bên bờ sông, trong góc vườn nhà chị Bảy. Họ theo dõi tôi rất cẩn thận! Chín giờ sáng, cô Bảy đi đám giỗ nhà ông Tư cách đó mấy nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm mấy lần trước, cả ba len lỏi an toàn đến cây bông tai. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này luôn dành cho tôi.
Tôi trèo lên cây hái quả, Loan đứng dưới gốc cây hái quả, Phạm là người canh. Chẳng mấy chốc trái đã đầy túi nilon đen đã chuẩn bị sẵn. Tôi định leo xuống tìm một góc cây nào đó để ba đứa “tiêu thụ chuồng”. Sau đó… “hừ”. Tôi bị trượt chân và rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ hãi, hoảng loạn. Thật là một thất bại vì tôi không biết bơi! Bây giờ tôi mới thực sự biết sợ là như thế nào, tay chân cứ loạn nhịp. Mũi tôi bắt đầu ngừng thở. Tôi sắp chìm rồi! Trên bờ Loan cũng náo loạn. Anh chạy ra trước gọi Phạm. Phạm chạy đến chỗ tôi và nhảy xuống sông. May mắn cho tôi, người bạn này thường được hàng xóm gọi là “Yết Kiêu”.
Tôi vội túm lấy áo Phạm và rồi… tôi và Phạm cuối cùng cũng vào được bờ an toàn. Phát súng đó khiến tôi tưởng mình đã chết. Nếu không có Fan cứu, tôi đã không còn sống nữa rồi. Kể từ hôm đó, ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Vài tháng sau, họ Phạm chuyển đi và không còn sống ở xóm tôi nữa. Phạm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc là vì chuyện gì đó. Rồi Phạm dần xa chúng tôi, không còn thân thiết như xưa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Thời gian cứ trôi mãi. Tôi không còn gặp Phạm, nhưng ký ức về một thời thác loạn và “quả báo” tai nạn đó, làm sao tôi quên được. Phạm vẫn là một người bạn tốt của tôi và những kỉ niệm đẹp đó sẽ không bao giờ quên, nó sẽ là hành trang để tôi bước vào tương lai. Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phạm để ôn lại kỷ niệm xưa của một siêu quậy…
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 21
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đã gắn bó với chúng ta theo năm tháng và đến hôm nay, khi đã trưởng thành, tôi mới cảm nhận được hết những giá trị mà tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Đối với tôi, tình bạn đẹp nhất là tình bạn của những ngày còn cắp sách đến trường bởi khi đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không có bất kỳ sự xao lãng nào và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi. Khi đó, chúng tôi cẩn thận với nhau vì tình yêu đích thực xuất phát từ chính trái tim mình, không toan tính. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm khó quên với Linh – cô bạn thân của tôi suốt những năm tháng đi học.
Tôi và Linh là bạn thân từ năm lớp bốn. khi cả hai cùng nhau đi hết con đường, cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn quà, thậm chí trốn bố mẹ để cùng nhau đi chơi. Và có lẽ ấn tượng nhất với tôi là một lần chúng tôi đi chơi với nhau, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, tôi và Linh đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang theo thứ gì để đi: tôi mang khoai lang, Linh mang bột mì. Đến chỗ hai người bạn kia đã đến trước đó, chúng tôi cùng nhau mở chiếc đĩa hát mới mua và tập nhảy theo các nhóm nhảy trên màn hình và ghi lại những bài hát mà chúng tôi đã hát theo. Có thể nói là vui biết bao, vì đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều muốn làm mà không được, chỉ khi bên cạnh có những người bạn thân có cùng suy nghĩ với mình, thì mới có tình cảm đó, suy nghĩ đó. , đều được thể hiện.
Hát xong, mọi người cùng nhau nấu ăn. Trẻ con nên đều làm những món đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh tráng chấm tương ớt. những món ăn đó đã mang bọn trẻ lại gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau nói về ước mơ của mình. Ước mơ thật giản dị nhưng không phải lúc nào cũng có thể nói với bố mẹ mà chỉ có thể chia sẻ với bạn bè. và cho đến bây giờ, có người đi theo suy nghĩ của mình lúc đó, cũng có người không đi theo con đường đó, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và trái tim của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần trưởng thành, nhưng kỉ niệm của chúng ta vẫn còn mãi cho đến tận bây giờ. Chính vì vậy chúng ta ai cũng nên học cách trân trọng những kỷ niệm để không phải hối tiếc khi để thời gian trôi qua thật nhanh mà không để lại bất cứ điều gì.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 22
Tuổi thơ tôi luôn gắn liền với cánh đồng, cánh cò, cánh diều mùa hè và cả những câu chữ của Ròm, người bạn thuở nhỏ của tôi.
Rom là hàng xóm của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bú mẹ. Anh ấy thực sự có một họ thích hợp, nhưng tất cả chúng tôi đều gọi anh ấy là Rom, đặc biệt là khi anh ấy khỏa thân, với tất cả các xương sườn của anh ấy lộ ra ngoài. Thế mới nói, bọn trẻ con nhà quê chúng tôi đều ú ớ, chẳng hơn gì nó, nhưng gọi riết thành quen. Kể cũng lạ, nó là con trai, cao hơn tôi mà nó cứ bị tôi bắt nạt! Tôi không biết cảm giác của nó khi tôi sai như thế nào mà cái đầu bù xù của nó cứ gật gù, cười và làm ngay. Đúng là đồ ngốc! Nhưng lâu lâu, anh lại rủ tôi đi xem hát ở đầu làng. Và đối với tôi, anh ấy là người bạn tốt nhất trên thế giới.
Tôi và anh ấy thường chơi gần bờ sông, một nơi rất yên tĩnh và thanh bình. Nhưng đó chỉ là phần sông đó thôi, còn bên kia sông thì không ai dám động đến. Đó là ngôi nhà của cô ở xóm dưới 5. Bà sống ở đó vào thời điểm đó, nhưng vài năm trước khi con trai bà bị chết đuối, bà chuyển đến khu phố dưới để sống với người thân.
Thế là ngôi nhà bị bỏ hoang, Và từ đó có tin đồn rằng ngôi nhà bị ma ám! Lúc đầu một số người biết, rồi dần dần từng người một, rồi cả khu phố đồn thổi. Không biết tin đồn có thực sự nhìn thấy ma bay hay không nhưng cả tôi và Rom đều lạnh sống lưng. Tuy nhiên, đồng cỏ đã bị Tí và Tèo chiếm dụng nên chúng tôi phải “dũng cảm” ra bờ sông chơi; còn giữa ban ngày, ai dám lánh ta.
Nhưng đúng là thỉnh thoảng em cũng khá tò mò về cái thứ ma quái đó và em cũng đã nhờ Rom khám phá 1 lần nhưng anh ấy chuyên nghiệp từ chối, nhìn ngại quá! Nhưng né tránh mãi cũng không được, cái thằng nhỏ ranh ma đó ngang nhiên thách thức chúng tôi đi vào căn nhà hoang đó, tất nhiên một người như tôi không thể nào vô lễ như vậy được nên tôi đồng ý. Nhưng tôi đã sớm hối hận về chủ nghĩa anh hùng rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy cho Ròm, nó vừa nghe tôi nói liền hét ầm lên khiến tôi càng hùng hục hơn.
Nhưng để bảo vệ danh dự của mình, tôi đã quyết tâm đi nên tôi đã năn nỉ, van xin, ép buộc và thậm chí đe dọa con quỷ đó. May mà nó biết sợ nên đồng ý ngay. Thế là tối hôm đó, chúng tôi trốn bố mẹ chạy ra bờ sông, bọn Tí đã chờ sẵn nhưng chúng không vào mà nấp sau bụi tre để rình chúng tôi. Tôi giả vờ bình tĩnh kéo Rom vào trong dưới ánh mắt ngưỡng mộ của họ, nhưng không ai biết rằng tôi đang toát mồ hôi hột. Tôi rất sợ bóng tối! Ròm không biết làm gì, nhưng khi tôi siết chặt tay anh ấy, anh ấy hét lên rất to.
Ngay giữa nhà cũng chẳng thấy gì, vẫn là bóng tối và gió lùa. Mặc dù tôi đã bớt sợ hãi, nhưng tôi đã rất lo lắng. Không biết con ma này sẽ như thế nào… gầy, béo? cao và thấp? bay hay đi như người? Aww, nghĩ về điều đó khiến tôi rùng mình… BÙM…
Cha, mẹ, bà, Ròm… mọi người xung quanh tôi. Ròm nói xong đột nhiên cửa sổ đóng sầm lại, anh cứng người, định kéo tôi ra ngoài, mới biết tôi đã đi lạc, hoảng hồn sờ soạng một hồi, phát hiện tôi nằm bẹp dưới sàn! Nó sợ quá bỏ chạy đi tìm người lớn. Mấy thằng Tí thấy Ròm chạy tới thì sợ quá hoảng hồn bỏ chạy. Đêm đó tôi bị đánh tơi bời, cha đánh tôi mấy cái, toàn thân đau nhức, bà ngoại cứ ngồi niệm Phật sợ tôi bị ma ám! Rom cũng chả khá hơn mình là bao, cũng là một mớ hỗn độn. Thực sự là một buổi tối đáng nhớ!
Sau này, Ròm lên thành phố học, bỏ lại tôi một mình nơi trường huyện, buồn chết đi được. Tuy nhiên, kỉ niệm này sẽ mãi ở một ngăn nào đó trong trái tim tôi. Hy vọng một ngày nào đó, tôi và anh ấy sẽ cùng nhau thả diều, bắt bướm.. và nhất định sẽ trở lại thăm ngôi nhà, mặc dù nó đã trở thành một khu vườn xinh đẹp.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 23
Tôi có một người bạn chơi với nhau từ nhỏ, đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học và cùng nhau trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là ký ức về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi nhớ lúc đó chúng tôi mới học lớp 3, hai đứa học cùng lớp gần nhà nên thường rủ nhau đi học hàng ngày, hôm đó cũng như mọi ngày Phương đến nhà tôi. và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa đi. Trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường thì bất ngờ có một chiếc xe máy đi rất ẩu và nhanh và lạng lách, tôi và anh Phương đã đi sát vào lề để tránh ra nhưng xe này vẫn va chạm với xe tôi khiến tôi mất lái và loạng choạng . loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm la liệt trên đường. Đúng lúc đó, chiếc xe lao vút đi không thèm ngoái lại, tôi bị ngã, vừa đau vừa tức, lúc đó Phương vội bước tới đỡ tôi ngồi vào lề rồi dựng xe lên giúp. Phương lo lắng lắm, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận xem tôi có đau ở đâu không, Phương thấy tôi đau liền gửi xe vào nhà bên đường rồi đưa tôi đến trường, trên đường đi. anh ta liên tục hỏi tôi “bạn có đau không?”, rồi anh ta liên tục bắt tôi đi đến bệnh xá. Sự quan tâm chu đáo của Phương khiến tôi rất xúc động, bạn ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, biết hi sinh cho bạn mình, tôi cứ nhìn bạn ấy mà thầm cảm ơn vì có bạn. tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp em hiểu rõ hơn về người bạn của mình để em thêm yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đó. xinh đẹp của chúng tôi.
Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với bạn thân năm lớp 6 – Văn mẫu 24
Tôi có một người bạn rất thân, chúng tôi chơi với nhau từ hồi ba bốn tuổi. Cô ấy tên là Giàu, tôi và Giàu có với nhau rất nhiều kỷ niệm, trong đó tôi nhớ nhất là lần chúng tôi chơi trò mèo vờn chuột dưới ao.
Chúng tôi là hai cô gái sinh ra ở một vùng quê nên dễ nhận ra bởi nước da ngăm đen, dáng người nhỏ gầy. Giàu không nói nhiều, ít khóc, làm việc nhà rất giỏi, còn tôi thì ngược lại. Chúng tôi như hai mảnh ghép đối lập nhưng lại gần gũi, đồng điệu. Tuy là bạn nhưng cô lại giống như một cô em gái nhõng nhẽo, hay giận dỗi còn Rich lại trở thành một cô em gái khó tính và can trường. Lần đó, tôi rủ cô ấy chơi trò mèo vờn chuột dưới ao. Đằng sau nhà Rich có một cái ao khá rộng và nước rất sâu, lúc đó tôi không hề sợ dù vẫn chưa biết bơi. Cô vào vai chiến binh chuột và trang bị cho mình chiếc phao buộc bằng hai trái dừa nạo sấy. Giàu như mèo bắt chuột đuổi bạn. Trên ao sau nhà, tiếng cười nói róc rách vang lên:
Lại đây, mèo!
Chờ và xem! ôi chuột.
Tôi đang bơi ra giữa dòng thì bất ngờ sợi dây nối hai trái dừa với nhau bị đứt, tôi chìm xuống nước vừa kịp la lên kêu cứu. Rich nhanh chóng bơi đến chỗ cô ấy và nắm lấy áo của cô ấy và bơi ngược vào bờ. Cả hai chơi đến kiệt sức, may mắn thay tôi tóm được một thân chuối. Lên đến bờ, tôi và người bạn ngồi thở hổn hển, mặt mũi ai nấy tái nhợt vì sợ hãi. Ở nhà không ai dám nói với bố mẹ, nhưng hôm sau chúng tôi ra sông tập bơi. Tôi quyết tâm học bơi và Gia hứa sẽ dạy tôi cho đến khi tôi bơi thật giỏi.
Bây giờ chúng tôi đã lớn, nhưng mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. May mắn thay, tôi và Giàu vẫn là bạn bè, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau mặc dù chúng tôi không còn học cùng trường. Cảm ơn người bạn thân yêu, cảm ơn những kỉ niệm đẹp đã cho tôi thêm động lực để phấn đấu cho tương lai.
************************
Trên đây là 24 bài văn mẫu kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 6 hay nhất được các thầy cô giáo tổng hợp từ các bài viết của các em học sinh giỏi. Hi vọng sẽ là tài liệu giúp các em học sinh trau dồi vốn từ và củng cố kĩ năng làm bài văn kể lại kỉ niệm với một người bạn thân đạt điểm cao. Chúc các thầy cô luôn học tốt.
Đăng bởi: THPT Lê Hồng Phong
Danh mục: Giáo dục