Tưởng tượng mình là con trai lão Hạc, kể lại câu chuyện ngày về quê thăm mộ cha
Dạy
Tôi là con của lão Hạc. Sau tám năm đi đồn điền cao su, nay tôi mới có dịp trở lại quê hương, thăm cha già thân yêu và bác Vang kính yêu.
Cũng như bao người xa quê khác, tôi vô cùng hồi hộp, vui mừng và xúc động khi được trở về quê hương, gặp lại người cha đáng kính của mình sau bao năm xa cách.
Bao năm nay tôi không viết thư cho bố nên không biết cuộc sống của bố ra sao và trong túi tôi có dành dụm được ít tiền đưa bố về quê cưới vợ. Cảnh vật quê hương vẫn thân thuộc như ngày nào. Trong tâm trí tôi vẫn nhớ từng thôn, từng xóm, từng dòng sông, từng ngọn đồi nhưng hình như cảnh vật đang dần trở nên xơ xác so với ngày tôi rời làng. Đột nhiên, một cảm giác lành lạnh bao trùm không khí khi tôi đến khu vườn của cha tôi. Cây cối khô héo, cây cối xung quanh hoang tàn, trơ trụi như lâu ngày không có ai đến chăm sóc. Căn nhà rơm của cha tôi xiêu vẹo như sắp đổ. Tôi vội nhìn vào trong nhà thì không thấy bố đâu cả. Tôi gọi to: “Bố, bố về rồi bố ơi!…” nhưng không có tiếng trả lời. Tôi chợt thấy sợ. Chợt có một người hàng xóm đi ngang qua, nhận ra tôi là con trai lão Hạc và nói: “Ôi, mày về rồi, nhưng bây giờ muộn quá rồi, bố mày đã mất năm năm trước và mảnh vườn đã bán cho ông giáo rồi. , bạn nên thử hỏi giáo viên.” Tôi sững sờ không tin vào tai mình, quên cả cảm ơn bà hàng xóm chạy thẳng sang nhà thầy.
Vừa tới nơi, thầy nhận ra tôi ngay, “à” lên một tiếng mời tôi vào nhà. Tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề:
—Thưa thầy, thầy có thể cho em biết chuyện gì đã xảy ra với bố em, và cả về mảnh vườn nữa, bố em đã bán mảnh vườn cho thầy như thế nào?
—Anh cứ thong thả, chuyện còn dài lắm, tôi đưa anh đi viếng mộ cha anh trước đã. Cô giáo chậm rãi đáp. Đến mộ cha, tôi cùng thầy thắp nén hương khấn vái cho cha, thầy nghẹn ngào nói:
—Lão Hạc, con trai lão cuối cùng cũng trở về, đã đến lúc ta thực hiện lời hứa trả lại mảnh vườn mà lão đã hy sinh cả đời để giữ cho lão. Giờ đây ông có được yên nghỉ nơi suối vàng?
Nghe vậy, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi vô cùng đau buồn và hối hận nói:
—Cha, con là đứa con bất hiếu phải không, khi cha cần một bờ vai để tựa nhất thì con lại không có ở đó. Anh chỉ bận kiếm tiền để sau này chúng ta có cuộc sống đầy đủ hơn, anh xin lỗi – anh đã tự dằn vặt mình.
Tôi vừa nói xong thì thầy vỗ vai tôi an ủi rồi cả hai cùng về nhà thầy nói chuyện tiếp. Thầy rót nước cho tôi uống rồi chậm rãi kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện. Từ hồi mất mùa, bố tôi đau đáu đòi bán chú Vàng cho đến khi hối hận vì đã lừa một con chó. Cha tôi phải tự cứu mình bằng cách ăn bả chó do Binh Tư xin để không tiêu số tiền dành dụm cho tôi và giữ mảnh vườn cho tôi. Cha tôi nhờ ông giáo viết giấy bán mảnh vườn để giữ nguyên mảnh vườn khi tôi trở về.
Nghe xong câu chuyện thầy kể, em không kìm được cảm xúc, hai hàng nước mắt chảy dài. Tôi rất xin lỗi, rất xin lỗi, chỉ vì
Cha tôi chết đói, chỉ vì tôi mà ông phải tìm đến cái chết oan nghiệt để giải thoát cho mình. Đầu óc tôi choáng váng, tôi cảm thấy mình đáng chết, tôi là đứa con bất hiếu, tại sao một người cha lại phải hi sinh tính mạng vì đứa con trai như tôi. Lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận. Tôi yêu cha tôi rất nhiều. Thực ra ngày đó, phần vì tôi sốt ruột sau khi người yêu đi lấy chồng, phần vì nhà nghèo không đủ tiền cưới, phần vì thấy bố già đi làm vất vả nên tôi bỏ đi. làng để kiếm một ít tiền. để sau này có chút vốn liếng lập nghiệp, chỉ để cho cha an hưởng tuổi già, ai ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Tôi chỉ nghĩ đất ấy là miền đất hứa, có thể kiếm được nhiều tiền để sau này về với cha, rồi lập nghiệp rồi lập gia đình. Cô giáo liền cho tôi xem dòng chữ của khu vườn và nói: “Bây giờ, dòng chữ này không còn ý nghĩa gì nữa”. Rồi thầy xé ra trả lại tôi mấy chục đồng bạc mà cha tôi nhờ thầy đưa cho. giữ thầy. Trước khi đi, tôi có đưa cho thầy mấy đồng bạc nhưng thầy không chịu nhận, thầy nói không có lý do gì mà không nhận.
Tôi ra về, trong lòng thầm nghĩ suốt đời sẽ trân trọng mảnh vườn cha để lại, nhất quyết không bán một tấc đất vì đó là mồ hôi, công sức và cả cuộc đời của cha để lại cho tôi. Tôi sẽ lập nghiệp tại đây, sẽ lập gia đình, sẽ làm việc chăm chỉ và sẽ luôn tiếp tục hướng tới một tương lai tốt đẹp để cha tôi có thể mỉm cười dưới suối vàng. “Cha, xin cha luôn dõi theo con, giúp con, cha!”