"Ưʍ... Làm ơn... Tôi ko chịu đựng nổi... Tha mang đến tôi đi…"
"Bảo bối, ngoan! Thêm một phiên nữa! Một lần tiếp nữa thôi!"
Bạn đang xem: tổng tài sủng thê bà xã em đừng chạy
Giữa căn chống to lớn vô hotel sang chảnh, bên dưới ánh trăng lung linh thắp sáng tỏa nắng cả không khí bại liệt, những tia sáng sủa ấy không ngừng nghỉ len lách vô vào căn chống, một song phái mạnh phái nữ đang được không ngừng nghỉ vấn vít lấy nhau. ɴɡườɪ ᴆàп ôпɡ тһúᴄ ᴍạпһ тừпɡ ᴆợт ʟàᴍ тһâп тһể ᴄủɑ пɡườɪ ᴄᴏп ɡáɪ ᴋɪɑ пһư Ьɑʏ Ьổпɡ ʟêп тгờɪ ᴄũпɡ пһư тһấʏ ᴍɪ̀пһ ᴆɑпɡ гơɪ хᴜốпɡ ᴆấт.
Ánh đôi mắt của cô nàng mơ hồ nước, nhị gò má mẩn đỏ bên dưới anh sáng sủa ngoài cửa ngõ bại liệt. Người con trai bên trên điên loạn chuyển động, cô chỉ biết bám víu lấy drap chóng, khiến cho nó nhăn nhúm trở thành một mảng. Mồ hôi của nhị người không ngừng nghỉ rơi xuống làm cho drap chóng ướt sũng.
Một phiên rồi lại một phiên, người con trai bại liệt không ngừng nghỉ yên cầu, mặc dù Mạc Hy Tuyết đang được mức độ nằm trong lực kiệt, người con trai này cũng ko bỏ dở mang đến cô.
Vài giờ trước.
Mạc Hy Tuyết vốn liếng đó là đàn bà trưởng ở trong nhà chúng ta Mạc, được ba mẹ nuông chiều rất đỗi, lại sở hữu một người chúng ta trai mến yêu cô vô hạn. Nhưng gần đây, cô lại vô tình vạc sinh ra chúng ta trai với em gái nằm trong thân phụ không giống u của tôi tằng tịu cùng nhau.
Mạc Hy Vân, em gái của Mạc Hy Tuyết, người ᴄướρ tổn thất chúng ta trai của cô ấy, còn không ngừng nghỉ giễu cợt cô, "Muốn trách móc thì nên trách móc chị. Ai bảo chị thực hiện giá chỉ vượt lên trước làm cái gi. Bây giờ anh Nhân chỉ yêu thương tôi thời, chị chẳng qua quýt chỉ là 1 trong bức bình phong thôi." Ả tao тгầп пһư пһộпɡ dựa sống lưng vô Ⱡồ₦g пɡựᴄ của Cố Dư Nhân, ánh nhìn khiêu khích quan sát về phía của Mạc Hy Tuyết.
Cô tao là đàn bà của u nối tiếp và thân phụ cô.
Mẹ cô bị căn bệnh nhưng mà tắt hơi, nên thân phụ cô đang được cưới một người phụ phái nữ không giống về thực hiện phu nhân, rồi kể từ bại liệt sinh rời khỏi Mạc Hy Vân. Nhưng đứa em gái này cùng theo với người mẹ nối tiếp bất lương bại liệt lại luôn luôn ghen ghét ghét bỏ Mạc Hy Tuyết, chúng ta luôn luôn mò mẫm phương pháp để xua cô thoát ra khỏi ngôi nhà hồng cướp lấy khối gia sản ở trong nhà chúng ta Mạc.
Nhưng Mạc Hy Tuyết ko làm cho thủ đoạn bại liệt của mình được tiến hành.
Mạc Hy Vân kể từ nhỏ đang được ghen ghét ganh với Mạc Hy Tuyết, cô ả luôn luôn mò mẫm cơ hội ᴄướρ lấy tất cả vô tay của cô ấy. Nào là thiết bị nghịch ngợm, này là tình thương của thân phụ, cho tới giờ đây là chúng ta trai. Không thể ko quá nhận rằng khi Mạc Hy Vân được sinh rời khỏi, Mạc Hy Tuyết đang được không hề có được tình thương yêu thương của thân phụ nữa rồi.
Tuy nhiên, Mạc Hy Tuyết vẫn kiên trì nối tiếp sinh sống, cô ko thể nhằm ngôi nhà chúng ta Mạc bị phá hủy ở vô tay của nhị u con cái bất lương bại liệt.
Cố Dư Nhân mỉm cười khẩy quan sát về phía Mạc Hy Tuyết, cánh tay của hắn tao bao bọc lấy vai của Mạc Hy Vân, "Hy Vân trình bày chính đấy! Mạc Hy Tuyết, chớ trách móc tôi phản bội cô, ham muốn trách móc thì nên trách móc cô vượt lên trước cổ hủ, cứ ham muốn lưu giữ bản thân mang đến hiện đại thơm, ko phóng đãng như Hy Vân." Hắn nựng cằm của Mạc Hy Vân, ánh nhìn tràn nuông chiều.
Khóe môi của Mạc Hy Tuyết khẽ lắc lắc, cô khinh thường bỉ coi song cẩu phái mạnh phái nữ ở trước mặt mày bản thân.
Đúng là tưởng bở quá tuyệt vời rồi đấy!
Hai thời nay suy nghĩ bản thân là ai, Cố Dư Nhân suy nghĩ Mạc Hy Tuyết cô cần thiết hắn tao sao? Loại người vì như thế chi phí tài danh vọng như vậy này, Mạc Hy Tuyết mới mẻ ko cần thiết bại liệt.
Cô khinh thường bỉ quăng mang đến chúng ta một câu, "Cố Dư Nhân, anh ăn dưa bở cũng nhiều quá tuyệt vời rồi đấy. Nếu em gái của tôi và anh tâm đầu ý hợp ý như vậy, vậy thì thời điểm hôm nay tôi tặng anh mang đến cô tao vậy. Dù sao tôi cũng chính là người giắt căn bệnh thật sạch, ko mến sử dụng lại rác rến rưởi. Thế nên, thời điểm hôm nay đó là tôi đá anh. Chúc nhị người niềm hạnh phúc." Mạc Hy Tuyết phủi tay vứt đi, đem mang đến nhị người bại liệt tức giẫn dữ cho tới cỡ này.
Mạc Hy Tuyết chạy cho tới một sàn bar nốc r/ượ/u, ko biết cô đang được nốc từng nào, tuy nhiên cô lại ko hề say. Chuyện này xẩy ra, Mạc Hy Tuyết cũng cảm nhận thấy nhức lòng. Dù sao Cố Dư Nhân cũng chính là người con trai cô yêu thương tía năm, làm thế nào nhưng mà ko nhức lòng mang đến được. Mạc Hy Tuyết vẻ ngoài thực hiện rời khỏi vẻ mạnh mẽ và tự tin tuy nhiên sâu sắc bên phía trong linh hồn của cô ấy vẫn là 1 trong người đàn bà yếu ớt cần thiết một điểm tựa mang đến phiên bản đằm thắm bản thân.
Cô cứ mài miệt nốc r/ư/ợu nhưng mà ko biết nhị người bại liệt đã từng đi bám theo bản thân cho tới trên đây khi này ko hoặc. Cố Dư Nhân và Mạc Hy Vân vì như thế ham muốn đàng đường kính trắng chủ yếu chính ở kề bên nhau, làm cho từng lời nói chỉ trích đều khuynh hướng về phía của Mạc Hy Tuyết, vì thế chúng ta đang được vứt th/uố/c vô vào ly rư/ợ/u rồi kêu người mang về mang đến Mạc Hy Tuyết.
Vậy nhưng mà Mạc Hy Tuyết lại không phải suy nghĩ ngờ điều gì, cô một tương đối nốc cạn ly r/ượ/u đã biết thành dở trò bại liệt.
Cô đang được nhức lòng vì như thế bị phản bội, làm cái gi đem chuyện chú tâm cho tới điều gì cơ chứ.
Xem thêm: sao boss còn chưa chạy
Một khi sau, Mạc Hy Tuyết cảm nhận thấy toàn bộ cơ thể bản thân đùng một cái giá buốt lên một cơ hội kỳ lạ thông thường, từng tương đối thở của những người đàn bà ấy trở thành u ám, nhị gò má ửng đỏ rực hẳn lên. Trên trán của cô ấy đang được lấm tấm những giọt mồ hôi, vô người như mang trong mình 1 ngọn lửa đang được thiêu nhóm vậy.
Bước cho tới Tolet là 1 trong loại phiên bản năng.
Trong đầu của Mạc Hy Tuyết hiện nay trọn vẹn rỗng tuếch trống rỗng, đằm thắm thể lại ngày càng giá buốt lên, cứ như thể bị người tao vứt t/hu/ốc vậy đấy. Cô tắm nhằm phiên bản đằm thắm bản thân trở thành tươi tỉnh, tuy nhiên trước đôi mắt cô ngày càng trở thành mơ hồ nước. Cô gái loạng choạng bước thoát ra khỏi Tolet, ở ngoài này đã mang trong mình 1 đám người đang được đứng đợi.
Đó là kẻ của Mạc Hy Vân cử cho tới nhằm sỉ nhục Mạc Hy Tuyết.
Bọn chúng ta chạm vô người cô, những khẩu ca đem tràn du͙© vọиɠ vang lên, "Cô em, không dễ chịu cần không? Mau lại trên đây, nhằm bọn anh chung em nhé!"
"Tránh ra! Mấy người mau cút đi!" Mạc Hy Tuyết gắt gỏng vẫn bị đám người bại liệt lôi lên đường.
Bây giờ dung dịch vô người cô đang được trọn vẹn đẩy mạnh thuộc tính, toàn bộ cơ thể của Mạc Hy Tuyết nhão nhoẹt rời khỏi, càng ngày cô càng cảm nhận thấy giá buốt, tay chân không tồn tại cơ hội này động đậy được.
Mạc Hy Vân nằm trong Cố Dư Nhân đứng ở đằng xa xăm coi nhau mỉm cười tràn thâm nho, như thể chúng ta đang được ham muốn coi kịch hoặc vậy.
Mạc Hy Tuyết bị đám người bại liệt mang đi. Thật như mong muốn, một người con trai xuất hiện nay và cứu vớt cô ngoài tay của những thương hiệu xấu xí bại liệt. Nhưng th/uố/c vô người của Mạc Hy Tuyết lại càng vạc tác mạnh mẽ và tự tin.
Cô bám víu lên trên người của những người con trai phần bên trước, "Giúp tôi... Tôi nóng…" Da thịt chạm vô nhau thực hiện Mạc Hy Tuyết cảm nhận thấy dễ chịu và thoải mái hơn nhiều. Một luồng khí đuối rét kể từ bên trên người của những người phần bên trước khiến cho Mạc Hy Tuyết cảm nhận thấy dễ chịu và thoải mái hơn nhiều.
Người đàn bà ấy tham ô lam áp sát mặt mày bản thân vô Ⱡồ₦g пɡựᴄ rắn dĩ nhiên của những người con trai bại liệt, khuôn mặt mày đang được ngày càng đỏ rực lên, tay chân ko thể tại vị được nữa. Người con trai phần bên trước chỉ rất có thể bao bọc lấy cô.
"Cô gái, cô bị người tao vứt th/u/ốc rồi, nhằm tôi trả cô cho tới khám đa khoa."
Mạc Hy Tuyết một mực kể từ chối, cô bám chặt lấy người con trai ở phần bên trước bản thân, "Không... Tôi không thích cho tới khám đa khoa... Giúp tôi với... Làm ơn!" Từng tiếng động ngắt quãng nằm trong giờ thở liên tiếp vang lên. cũng có thể thấy du͙© vọиɠ ở vô người của Mạc Hy Tuyết đang được lên tới đỉnh điểm rồi.
Người con trai phần bên trước khuôn mặt mày sầm lại, nhị tay của anh ý tao siết chặt lấy eo của cô nàng phần bên trước, "Cô gái, coke đem biết bản thân đang khiến gì không? Cô sẽ không còn ăn năn hận đấy chứ?" Khuôn mặt mày của những người con trai áp sát khuôn mặt mày của Mạc Hy Tuyết, từng tương đối thở giá buốt rực của anh ý tao phả trực tiếp vô khuôn mặt mày của cô ấy.
Mạc Hy Tuyết không có gì mức độ lực nữa, cô chỉ nhấp lên xuống đầu một chiếc.
Bây giờ thì tâm trí được gì chứ, trí tuệ cô đang được trọn vẹn bị loại dung dịch bại liệt kiểm soát rồi.
Người con trai bại liệt tức thì ngay tắp lự nhấc bổng cô lên, vô phút giây, người cô đã biết thành ném lên một cái chóng êm ả. Một tiếng nói thì âm thầm vang lên tức thì mặt mày tai cô, "Bây giờ em đem ăn năn hận đã và đang muộn rồi."
Một tối cuồng sức nóng trôi qua quýt.
Sáng ngày tiếp theo, khi Mạc Hy Tuyết tỉnh dậy, cô vạc hiện nay toàn đằm thắm bản thân trở thành nhức nhối. Nhìn xuống bên dưới, toàn bộ cơ thể cô ko hề đem ăn mặc quần áo, bên trên người còn dằng dịt những dấu tích đỏ rực thẫm nữa. Cô giật thột coi thanh lịch kề bên bản thân, một người con trai đang được ở xoay sống lưng về phía cô, người bại liệt nhường nhịn như vẫn đang được ngủ.
Xem thêm: dù cho anh có thâm tình
Mạc Hy Tuyết vô nằm trong hoảng hãi, coi đoá hoa mẩn đỏ đang được nở rực bại liệt, ngược tim cô như nứt rời khỏi vậy. Lần thứ nhất của cô ấy vì vậy và lại trao cho 1 người con trai xa xăm kỳ lạ không giống. Nói ko nhức thì đó là dối trá.
Cô sợ hãi ko biết cần thực hiện ra sao, chỉ rất có thể vội vàng vàng vùng dậy, đem ăn mặc quần áo rồi vứt đi.
Khi Phương Từ Khiêm tỉnh dậy, vạc hiện nay kề bên chỉ là 1 trong luồng không khí lạnh, cô nàng bại liệt đang được vứt đi khi này ko hoặc biết. Người con trai âm thầm chửi rủa một câu, "C/h/ết tiệt! Em vì vậy và lại dám vứt chạy! Gan cũng rộng lớn lắm, đem bám theo nòi kiểu như nằm trong phiên thứ nhất của tôi chạy mất hút."
Bình luận