Tình yêu thương mãnh liệt của Hồng dành cho người mẹ bất hạnh được thể hiện như thế nào?
Dạy
Tình yêu thương mãnh liệt của cô bé Hồng dành cho người mẹ bất hạnh được thể hiện ở hai góc độ.
-Đầu tiên là phản ứng tâm lý của bé Hồng trước những lời gièm pha, xúc phạm của người cô và một số người thân khác. Câu chuyện mở ra vào một thời điểm đặc biệt: ngày giỗ đầu của bố Hồng đang đến gần, nhưng cũng đến lúc đó, người mẹ – người không thể vắng mặt – vì quá khó khăn đã phải ra nước ngoài xin ăn để kiếm sống. Đã không trở lại và không có tin tức. Những thông tin “nghe người khác nói” qua “người ta bắn tin” được phản ánh qua điều mà nhân vật người dì thường lặp đi lặp lại, trở thành nỗi ám ảnh trong tâm hồn non nớt của bé Hồng. Nhưng anh sớm nhận ra ý đồ độc ác và thâm độc của người dì “tốt bụng”. Sự tàn ác đó hiện rõ trên khuôn mặt, trong giọng nói và trong nụ cười đầy kịch tính của cô ấy. Đáp lại, bé Hồng chỉ biết “cười ra nước mắt”. Hình thức phản ứng đó một mặt thể hiện sự thương hại, tủi nhục của cậu bé, mặt khác cũng thể hiện sự căm giận của Hồng trước sự tàn ác của người cô.
Bé Hồng nhận ra “ý giễu cợt trong giọng nói và nét mặt khi bà cười quá kịch tính” của bà ngoại. Cô “cười hỏi” chàng trai không phải vì yêu mà “cười hỏi” một cách đầy kịch tính. Hồng “biết rõ, khi nói đến mẹ tôi, thím chỉ có ý gieo vào lòng tôi những nghi ngờ để tôi coi thường và ruồng bỏ mẹ”. Nụ cười kịch tính ấy được khuếch đại bằng “giọng nói ngọt ngào”, rồi “vỗ vai em cười nói” không giấu được ánh mắt “long lanh”, cái nhìn “đăm đăm” như muốn ăn tươi nuốt sống. nuốt chửng cậu bé của người dì độc ác. Đây là cái nhìn của “định kiến”, của “chủ nghĩa”, cái nhìn ác ý, tọc mạch, cái nhìn khinh bỉ, mặc dù dì của Hồng chỉ biết hoàn cảnh của mẹ Hồng qua những câu chuyện “được nghe kể”. ‘, những câu chuyện tầm thường, thờ ơ. Qua đó, sự độc ác, độc ác của người dì được nhấn mạnh và khắc họa rõ nét: không những khinh bỉ người mẹ mà bà còn “thích” chọc vào nỗi đau của cậu bé để thỏa mãn thói hành hạ người khác. Cuộc trò chuyện lên đến đỉnh điểm khi người dì qua câu chuyện nghe được từ chị Thông đã dồn cậu bé vào tình trạng đau đớn, uất ức: “Cổ họng con nghẹn lại không kêu được”. Người dì vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bày mưu tính kế, nhưng thực chất là ra lệnh cho bé Hồng: “Thì mày hỏi cô Thông – tên người phụ nữ ở xa – nơi ở của dì mày, rồi đánh giấy cho dì. , nói dù sao cũng phải về đi, lâu lâu cũng không tốt, bán mãi không được sao?” Đại từ “mày” mà dì dùng để nói với tôi mang trong nó sự khinh thường tột độ, và mỗi khi đại từ ấy thốt ra từ miệng dì đều kèm theo sự gay gắt, chỉ trích, như nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang nhức nhối của cậu bé. cái nhìn bảo thủ của những con người bị trói buộc trong những lễ giáo lạc hậu của xã hội thực dân nửa phong kiến. Cô cô muốn sự có mặt của mẹ Hồng để chứng minh cho những gì cô nói, và nếu tất cả những điều đó xảy ra thì cô cô là người hạnh phúc nhất, vì cô sẽ được toại nguyện trên đời. nỗi đau của mẹ con Hồng.
-Thứ hai, tình yêu thương của bé Hồng đối với mẹ được thể hiện khi người mẹ trở về. Đối với Hồng, mẹ luôn là hình ảnh trong sạch, thiêng liêng. Bởi vậy, khi dì khuyên Hồng về thăm mẹ vì mẹ “có tài” lại có “bé” và hai chữ “bé” ấy được dì “dằn mặt” một cách ngọt ngào, Hồng lại chất vấn mẹ. bởi “cười ra nước mắt”. Khi người mẹ trở về, một người mẹ thực sự, không còn là giấc mơ, mẹ khác xa với những gì mà dì và họ hàng đã thêu dệt, tình cảm của Hồng dành cho mẹ được bộc lộ rõ nét. và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.