Rõ ràng Lê Tiêu ko hê mong muốn bàn tăng chuyện Thương Lục kể từ hít.
Chuyện tăng ước kể từ nhỏ xíu ko biết ở đâu đi ra, với kể từ hít cũng chính là thuận bám theo ý mong muốn.
Bạn đang xem: thương thiếu diễn
Lúc này, Lê Thừa đang khiến ổ bên trên ghế bắt tréo sống động thanh nhã, nhất là tầm vóc lười biếng nói chung biếng cơ coi nó hệt Lê Tiếu.
Anh ngửng đầu, bên trên khuôn mặt quyết đoán hiện thị nụ cười cợt cưng chiều: “Không mong muốn rằng sao?”
Lê Tiếu coi Lê Thừa, thuận thể ném súng về lại mang lại anh rồi ngồi xuống góc chóng, kháng nhì tay sau sườn lưng, đường nét mặt mũi lạnh lẽo nhạt: “Phải.
”
Hầu như chỉ ở trước mặt mũi anh Ba Lê Thừa thì các tâm trí thiệt sự của Lê Tiếu mới nhất rất có thể thể hiện đi ra.
Lê Thừa híp hai con mắt lạnh giá, lòng đôi mắt chứa đựng tàn nhẫn: “Vậy thì ko cần thiết rằng, nhằm anh Ba đòi hỏi lại những uất ức tuy nhiên em vẫn chịu đựng ở vị trí cậu tớ.
”
Lê Tiếu ngồi mặt mũi chóng đá mũi chân, góc nhìn rơi bên trên áo khóa ngoài đen kịt sau ghế, vô đầu lại hiện thị bóng hình black color của một người không giống.
Cô phiền não, chậm trễ rãi hỏi: “Từ biên cương về với cùng 1 ko anh?”
“Không mệt mỏi, mong muốn thực hiện gì?” Từ trước cho tới giờ, Lê Thừa luôn luôn nuông chiều chiều Lê Tiếu không tồn tại số lượng giới hạn.
Thấy vậy, vô hai con mắt luôn luôn hững hờ như phủ mùng sương lờ mờ chợt hiện thị vẻ hối hả không giống biệt: “Quy tắc cũ?”
“Được, cút thôi!”
Lê Thừa vừa phải rằng vừa phải vực dậy, thuận tay xoa đầu Lê Tiếu, tiếp sau đó nhì bằng hữu cút trực tiếp đi ra bến bãi đỗ xe cộ.
Qua khoảng tầm năm phút, nhì cái Ferrari lái thoát khỏi mái ấm bọn họ Lê.
Đường đường nét uyển trả của thân mật xe cộ hạn chế qua quýt sương quáng gà hoàng hít, giờ nổ mô tơ như rất có thể cất giấu cút không còn từng phiền muộn trần thế.
!
Bảy giờ tối, bên trên ngôi trường phun Bác Lan.
Lê Tiếu treo kính an toàn và đáng tin cậy và nút bịt tai, đứng trước bến bãi phun đơn, phục trang phun súng black color thực hiện nổi trội làn domain authority White như tuyết của cô ấy, tóc buộc đuôi ngựa rũ sau gáy, khí hóa học lạnh lẽo lùng hiên ngang như mai ngấm không khí lạnh ngày đông.
Dường như chỉ khi đứng ở Sảnh phun, tính tùy tiện của Lê Tiếu mới nhất rất có thể mất tích trọn vẹn.
Xem thêm: hướng dẫn xử lý rác thải
Cô cúi đầu coi súng sáu gia dụng bên trên bàn, núm báng súng ước chừng, cho dù trọng lượng hoặc xúc cảm tay đều khác hoàn toàn loại sản xuất bên dưới trướng của anh ấy Ba.
Lê Tiếu núm vì thế đạn, thành thục thi công ráp kết thúc thì giây tiếp đến chóng trực tiếp tay, phun phụ thân vạc đạn về phần bên trước.
Hai vạc ghim ở vòng mươi, một vạc ở vòng tám.
Với kết quả này, Lê Tiếu híp đôi mắt tỏ vẻ bất mãn.
Cô rung rinh giật cổ tay, lại phía hồng tâm phun tăng bao nhiêu vạc.
Xung lượng đạn tách ngoài băng rất rộng, xen lẫn lộn với giờ nổ không gian vang từng ngôi trường phun cá nhân.
Chưa cho tới một giờ đồng hồ đeo tay, Lê Tiếu vẫn phun trăm vạc, cho tới khi hổ khẩu bàn tay ê lẩn thẩn, cô mới nhất kể từ từ buông súng xuống.
Một tay vịn bệ phun, một tay xoa đầu, cô đựng giọng vừa phải áp lực vừa phải khàn khàn: “Không phun nữa…”
Từ đầu cho tới cuối, Lê Thừa ngồi bên trên ghế ngủ sau sườn lưng cô choạng trực tiếp chân, cồ bàn chân bắt tréo thỉnh phảng phất nhấp lên xuống lư.
Nghe Lê Tiếu rằng thế, anh coi phiên bản biên chép, liếm răng, cười cợt như ko cười: “Em phun trúng vòng tắm nhì mươi phụ thân phen.
Nếu kết quả này ở biên cương thì đầy đủ mang lại em bị tiêu diệt cả trăm phen rồi.
Xem thêm: ông chồng bị bệnh nan y
”
Lê Thừa cực kỳ hiểu em gái bản thân, sản phẩm phun tối ni rất có thể nắm rõ một chuyện: lòng cô ko yên ổn.
Lúc này, Lê Tiếu xoa cổ tay, xoay người coi Lê Thừa, lòng đôi mắt hằn tơ máu: “Lê Tam, anh biết Thương Thiểu Diễn không?”
Cô căn vặn trực tiếp, khả năng chiếu sáng vô hai con mắt nai như bị sương sương chứa đựng, ko bắt gặp sự tức giận dỗi này.
“Thương Thiểu Diễn?” Lê Thừa rụt chân lại, kháng khuỷu tay lên đầu gối, tương đối nghiêng người: “Người của Tập đoàn Diễn Hoàng ấy à?”
Lê Tiếu tiếp cận trước mặt mũi anh, núm nước bổ sung cập nhật tích điện bên trên bàn, nốc một ngụm rộng lớn, nhướng mi đáp: “Phải, đó là anh tớ, anh với biết không?”.
Bình luận