Tả một loại cây cho bóng mát (hoặc cây ăn quả, cây hoa) mà em yêu thích.
Dạy
Giữa sân trường em có một cây phượng đang nở rộ với những chùm hoa tươi thắm báo hiệu một mùa hè nữa lại bắt đầu.
Cây phượng già lắm rồi. Thân cây to đến mấy người ôm cũng không xuể. Dưới gốc phượng có vài chiếc rễ to nhỏ khác nhau. Cái nhô lên khỏi mặt đất vài mét trước khi nó rơi xuống. Một số nằm một nửa trên mặt đất, một nửa nằm sâu dưới lòng đất. Một số là ngoằn ngoèo, một số là thẳng. Những tán phượng xòe ra như chiếc dù của phi công che mát cả một khoảng sân rộng, che mát cho lũ trẻ chúng tôi. Trên những cành phượng cao, những chú chim thường về đây hót véo von khiến sân trường không chỉ rộn ràng tiếng trẻ thơ mà còn vang lên một bản hợp ca tình người và chim.
Giữa bầu trời bao la, những chùm phượng nổi lên một màu đỏ rực như thể ai đó đã bắn lên một chùm pháo trong đêm giao thừa để chào mừng thiên niên kỷ mới: Đây là hình ảnh đọng lại trong tâm trí tôi mỗi khi tiếng ve kêu Được nghe. sầu bắt đầu râm ran trên cành phượng và phượng bắt đầu ra hoa rồi hè đến. Hè sắp về, cũng như phượng nở, báo hiệu thời gian hối thúc các em vội vã chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, và cũng là lúc chuẩn bị tâm lý để tạm biệt nhau trong những tháng hè. đầy hoài niệm và nhớ nhung.
Và rồi em đi, những trang lưu bút ngây thơ, trong sáng nhưng chan chứa tình cảm bạn bè. Trong đó, có thể kể đến những câu chuyện buồn vui với những cánh phượng hồng bị ép khô thành con bướm màu huyết dụ, gợi nhớ về ngày cắp sách đến trường cùng nhau dưới gốc cây phượng này. Rồi những cơn mưa mùa hạ sẽ đến, xác phượng trải khắp sân trường đỏ rực như xác pháo. Và biết bao học sinh như tôi thấy tiếc cho những cánh hoa tả tơi. Nhưng rồi, mùa hè qua đi, một năm học mới lại đến, những hàng phượng bắt đầu đâm chồi, nảy lộc… Cứ thế, phượng lại nở, thắp sáng cả một vùng trời, báo hiệu một năm học kết thúc. Và mùa hè đến…
Chia tay những cánh hoa phượng, lòng em lại bồi hồi khi phải nói lời tạm biệt với cây phượng thân yêu, với những người bạn học với bao nỗi nhớ nhung…
Học sinh tả cây Nguyệt Minh lớp 4B Trường Trường tiểu học Tứ Minh
Sân trường em có rất nhiều cây cối rợp bóng mát: cây phượng vĩ, cây xà cừ, hoa huệ,… Cây nào cũng xanh tốt đẹp đẽ. Nhưng em thích nhất là cây sồi trồng trước cửa lớp 4B của em.
Tôi không biết cây được trồng từ bao giờ. Tôi chỉ biết, từ ngày đầu tiên cắp sách đến trường, cái cây đã đứng đó rồi.
Từ xa nhìn lại, cây như một chiếc ô khổng lồ xanh mát. Đến gần, cây cao sừng sững, che bóng mát cả một sân trường. Rễ to, dài, cắm sâu vào lòng đất. Có những chiếc rễ trồi lên khỏi mặt đất như những con rắn bò ngang. Nhưng những con rắn này rất hiền lành, không cắn ai bao giờ! Chúng chỉ âm thầm ngày đêm hút chất dinh dưỡng nuôi cây. Gốc cây nằm hẳn trong chiếc bồn vuông xinh xắn được người thợ mộc ốp gạch đỏ. Thân cây cao, to, có nhiều u và sẹo. Xen kẽ giữa những vết sẹo là những đám mốc trắng như bông hoa với nhiều hình thù càng làm tăng vẻ đẹp cổ kính cho cây. Từ thân cây mọc ra nhiều nhánh. Cành cây vươn dài đón nắng. Từ cành mọc ra rất nhiều lá. Lá đổi màu theo từng mùa. Mùa xuân, khi những hạt mưa xuân nhỏ nhẹ rơi xuống, đánh thức những mầm sống trên cây, cây bàng như có hàng ngàn ngọn nến lung linh, huyền ảo. Vào mùa hè, lá cây chuyển sang màu xanh thẫm, đan vào nhau khiến những tia nắng xuyên qua chỉ có màu ngọc bích. Từ ngày chúng tôi bước vào lớp 4 đến nay đã ba tháng trôi qua, chúng tôi lo học hành và đã quên màu lá từ lâu. Giờ đây, cây đã rụng gần hết quả, trên cây chỉ còn sót lại vài quả chín mọng. Quả bàng không còn màu xanh tươi đẹp mắt mà chuyển sang màu vàng úa, rồi chuyển sang màu đỏ, từng con một rơi xuống đất. Hết mùa đông, những chiếc lá cuối cùng lìa cành, rời bỏ thân mẹ đơn sơ, nhường chỗ cho những đứa con sắp chào đời.
Cây bàng như một người bạn thân thiết với chúng em. Cây xanh không chỉ tô thêm vẻ đẹp cho ngôi trường thân yêu của em mà còn có rất nhiều lợi ích. Khi tôi đến trường sớm, tôi ngồi dưới gốc cây để xem lại các bài học của tôi. Vào giờ ra chơi, chúng tôi lại chơi ở đó. Chúng tôi không sợ nắng vì đã có cây cối che mát cho chúng tôi. Dưới gốc cây là nơi chứng kiến bao trò nghịch ngợm của chúng em. Các bạn nam chơi đá bóng, đuổi bắt nhau,.. Các bạn nữ chúng tôi chơi nhảy dây, đá cầu, đọc truyện, v.v.
Tôi yêu cây cối nên không bao giờ bẻ cành, ngắt lá. Khi ai đó làm hại cây, tôi dừng lại. Em sẽ bảo vệ cây để các bạn khác cũng có kỉ niệm đẹp về cây như em.
Bài làm về Cây đu đủ của bạn Nguyễn Thị Kim Oanh lớp 4B trường tiểu học Gio Thành Gio Linh – Quảng Trị
Ngay giữa mảnh vườn năm nào bố tôi cũng trồng một cây đu đủ. Cây nọ cách cây kia chừng hai mét.
Là giống đu đủ lùn, dễ sống và rất nhanh ra trái. Cây chỉ cao hơn đầu tôi một chút. Thân màu nâu mốc. Dấu vết của cuống lá rụng trên thân cây.
Cuống lá đu đủ là một ống rỗng khá dài. Chúng tôi thường cắt cuống lá dài bằng bàn tay, vát một đầu làm thành chiếc kèn ngộ nghĩnh. Lá đu đủ to, có hình dạng như bàn tay dang rộng.
Từ các nách của cuống lá, những bông hoa đu đủ màu trắng ngà, to bằng ngón chân cái nhú lên. Quả non nằm gọn giữa những cánh hoa. Quả đu đủ lớn rất nhanh, màu xanh đậm. Hàng chục loại trái cây lớn nhỏ chi chít, san sát nhau quanh đỉnh nhìn rất thích mắt!
Đu đủ chín cây hái xuống vài ngày sẽ có màu vàng đậm, vị ngọt và thơm, rất bổ dưỡng. Đu đủ là loại cây rất quen thuộc dễ trồng. Em rất thích được cùng bố chăm sóc cây đu đủ.
Bài văn tả cây tre của bạn Nguyễn Duy Hưng lớp 4A trường tiểu học Quang Trung, Quảng Ninh
Vạn Giã quê tôi chỉ cách thị xã Sơn Tây chừng hai cây số. Từ xa nhìn lại, ngôi làng như một hòn đảo xanh nổi lên giữa cánh đồng bao la.
Bao quanh làng là những lũy tre hàng trăm năm tuổi. Rễ tre, gốc tre, tay tre dày đặc. Bên cạnh những cây tre trưởng thành cao cả chục mét, dài, to, xanh thẫm là những cây tre non lá mập, phần gần phía dưới còn nguyên thân cây. Nhỏ hơn thế là hàng loạt chồi non mới nhú nhọn hoắt, cứng cáp, khỏe khoắn trồi lên qua lớp đất cứng.
Gia đình nhà tre luôn chung sống với nhau, đời này qua đời khác, tạo nên lũy, thành. Tre kiên cường bất kể nắng mưa, bão tố. Trong cuộc sống hàng ngày của người nông dân, cây tre luôn hiện diện. Những ngôi nhà xây bằng tre nứa chắc chắn và thoáng mát. Bàn ghế tre, giường tre, chõng tre, cũi tre, nôi, thúng, rổ, nong nia, sàng, cối xay lúa… đều được làm từ những cây tre quen thuộc.
Với tuổi thơ của chúng ta, khi bước vào lớp 1, chúng ta đã học đếm bằng những que tre. Lớn hơn một chút, chỉ cần mười thanh tre nhẵn nhụi dài bằng chiếc đũa và một quả bưởi nhỏ bằng nắm tay là chúng có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ ở đầu hồi hay trước sân đình. Đàn ông thích thả diều trên cánh đồng. Những cánh diều bằng khung tre dán giấy, trên lưng có gắn một chiếc sáo trúc, khi bay cao phát ra những âm thanh réo rắt trong gió chiều, gợi lên một khung cảnh làng quê yên bình, tĩnh lặng. Vào một đêm trăng sáng, còn gì thú vị bằng được nằm ngửa trên chiếc chõng tre ngoài sân say sưa hát đếm. Một vì sao sáng, hai vì sao sáng, kìa, ba vì sao sáng…
Em yêu cây tre mộc mạc, giản dị nhưng dẻo dai, cứng cáp. Cây tre đã gắn bó với dân tộc Việt Nam từ ngàn đời nay và sẽ còn mãi trên quê hương, đất nước thân yêu của chúng ta!