Dạy
Nếu được sống trong những ngày sôi sục năm 1284 – 1285 và đọc Hịch tướng sĩ, hẳn không ai cầm được nước mắt. Cuối bài, Trần Quốc Tuấn tâm sự: Bác viết bài này để bác biết bụng.
Anh muốn người đọc, người nghe không chỉ thao thức với những lập luận đanh thép, chặt chẽ mà còn thấm thìa, xúc động trước tấm lòng của vị soái ca đang từng giờ từng phút lo lắng cho số phận sinh tồn? của cả non sông Đại Việt. Lúc bấy giờ, văn nghị luận chưa hoàn toàn tách khỏi sử, triết, chính luận (văn – sử – triết không tách rời nhau); Văn nghị luận chưa tách khỏi văn tự sự và văn trữ tình. Thuyết phục bằng trí tuệ, luận cứ, luận chứng…. bằng hình ảnh, sinh động và cảm xúc chân thành, mãnh liệt.
Có những đoạn nhói lên đau thương, có những đoạn chứa đầy căm thù, nghẹn ngào, sục sôi lời lẽ. Mỗi lời như một lời thề thiêng liêng, một quyết tâm sắc bén.
Đối với bộ trưởng, trái tim rộng lớn đó vô cùng nhân từ. Sự quan tâm chăm sóc của Bác tỉ mỉ, cụ thể, kịp thời, từng việc, từng người, nơi này, nơi kia, lúc này, lúc khác… như cha con, anh em một nhà. Khi chỉ trích, trách móc, chế giễu, sỉ nhục khá nặng nề các tướng dưới trướng, ta vẫn thấy được tấm lòng nhân hậu, độ lượng, bao dung và nhìn xa trông rộng của nhà vua. Đặc biệt, ông luôn gắn bó với các tướng lĩnh: ta với ngươi, không chỉ thân ta… mà ngươi… Mỗi người là khối đoàn kết của toàn quân, toàn dân, mà Hưng Đạo Vương là người có công đức để xây dựng. Đó chính là sức mạnh tinh thần quan trọng nhất để quân dân nhà Trần chiến đấu và chiến thắng.
Càng về cuối bài, giọng hát càng tha thiết và mạnh mẽ. Từ tấm lòng, tình cảm dần chuyển sang ý chí, quyết tâm. Nguyên soái tỏ ra quyết tâm sắt đá, chí lớn, tin tướng, tin mình. Những lời dạy cụ thể, thiết thực hơn: thái độ, hành động khẩn trương… Người đã truyền cho toàn quân tinh thần Sattha rực lửa, một niềm tin nhất định thắng lợi, không gì lay chuyển được.