Dạy
Đề bài: Phân tích – bình luận bài Dạo một vòng (từ Emin hay Về giáo dục) của G.Rus
Phân công
Dạo chơi thì như đi chầu, theo kiểu “chơi bời”. Quần thể đó được đặt trong khuôn khổ tiểu thuyết nên có nét đặc sắc. Tác dụng của nó không ngoài mục đích làm cho nhân vật có chút thư thái, thảnh thơi cả tâm hồn lẫn trí óc. Dù chỉ là một trò đùa, nhưng nó không vô nghĩa. Đoạn văn thể hiện lợi ích của việc đi bộ. Vào thời điểm thế kỷ thứ mười tám, đây là một khám phá bất ngờ. Cách đi (đi) của những người chân đất, cách hành xác đau đớn đã trở thành một thú vui hơn là phương tiện cờ vua (cưỡi ngựa) hay bất cứ một thành tựu khoa học nào (xe hơi, xe lửa, tàu thuỷ, v.v.) . Câu hỏi đặt ra ở đây là người viết đang nói thật hay nói đùa, với người đọc lơ lửng trong đầu. Cần tìm câu trả lời, phải theo dõi văn bản. Bài văn đó giống như một cuộc trò chuyện, tức là đối thoại với người nghe một cách chậm rãi, hồn nhiên, không có gì nặng nề, dồn dập. Nó bắt đầu với một phát hiện bất ngờ và chung chung, sau đó là các bằng chứng, theo một hệ thống nửa thật nửa đùa. Chính từ giọng điệu đó đã tạo nên sức thuyết phục riêng không có ở bất kỳ tác phẩm nào trong cái gọi là văn học nghiêm túc. Điều đó không đúng sao?
Đầu tiên.Thứ nhất: dạo chơi là con đường mà con người được giải phóng, tự do. Từ một quan niệm thuộc khía cạnh bình thường của vật chất, của cuộc sống hàng ngày, nhà văn đã nêu lên một mục tiêu cao cả của tinh thần và tư tưởng. Thật là một tiếng kêu thú vị! Nhà văn giống như người tìm ra một sự thật bất ngờ mà ít người quan tâm, để ý. Một chữ “tôi” là chủ thể, chủ thể của ý chí, chủ thể của hành động, chủ thể của chính mình, không phụ thuộc vào ai. Đoạn văn diễn tả niềm phấn khích tột độ trước khung cảnh tự do khi con người được “cởi trói” khỏi những ràng buộc của môi trường xung quanh. Cái “tôi” của nhà văn bây giờ là một thế giới tự do, nó được giải phóng khỏi chiếc lồng. Nhìn: về ý thích, tôi “thích”, tôi muốn “nhiều hay ít tùy theo hành động. Bây giờ “tôi quay phải, quay trái, tôi xem xét tất cả những gì thấy hay hoặc tốt. , chúng tôi dừng lại ở tất cả các khía cạnh. Câu văn, rồi cả đoạn say khướt trong thế tự do mà người ta có. Đó là nhận thức, cũng bay bổng như cảm giác lần đầu. Điều duy nhất bây giờ mà nhà văn phụ thuộc vào là chính anh ta, một cái tôi không còn là trở ngại để tự do “tận hưởng tất cả những tự do mà con người có thể tận hưởng”. Lập luận của đoạn văn vừa song song vừa có tính chất xâu chuỗi. Song song ở cách bộc lộ chủ đề tự do, xâu chuỗi dưới dạng câu hỏi tự trả lời. Đồng thời, thuật lại giả định trong một câu không hoàn chỉnh. Ý tưởng “Nếu tôi mệt…” ngay lập tức được đáp lại bằng một “tôi” khác – đáp lại, tiếng đáp vang lên: “Nhưng Emin không mệt lắm; tôi to lớn và khỏe mạnh; và làm sao tôi có thể mệt mỏi?” Việc tách mình thành hai ngôi khác kết hợp với sự lồng ghép (vấn đáp chỉ là cùng một người) đã tạo nên sắc thái đa dạng, sinh động cho văn bản, không sa vào lối nói phiến diện, đơn điệu mà lôi cuốn người đọc, người nghe, nó giống như một lời thủ thỉ khi cần bày tỏ, chia sẻ.
2.Lang thang là cách con người tiếp thu những kiến thức bên ngoài trường lớp, bên ngoài sách vở thông thường một cách tự nhiên. Thiên nhiên – cách một người đi bộ tiếp cận nó – là một trường học tuyệt vời. Đó là một kho báu. Kiến thức về nông nghiệp, về thiên nhiên như cơn gió ùa vào qua ô cửa sổ tri thức mà con người khao khát. Cách học gần gũi thiên nhiên, hòa hợp với thiên nhiên này khác xa với cách học giáo điều, hình thức. Tính chất sống động, tính chất toàn cảnh hoàn toàn khác với những mô hình mang tính biểu tượng trong các bộ sưu tập của các “nhà tự nhiên học”, nó rất hợp với phòng sưu tập của các quý ông. , những người có quyền thế vào bậc vua chúa. Vì những gì họ nghĩ là đủ chỉ là một nửa sự thật. Và sự thật thiên nhiên hùng vĩ phải có linh hồn của nó, tức là nơi “vạn vật về đúng chỗ” như Trái đất đã sắp xếp để tạo nên một tổng thể hài hòa và sống động, một sự sắp xếp mà không một nhà khoa học lỗi lạc nào có thể sắp xếp tốt hơn.
3.Đi bộ là cách tốt nhất để cải thiện sức khỏe. Cách trình bày luận điểm này độc đáo ở chỗ tác giả đặt nó trong nghĩa kép của một cuộc dạo chơi. Việc tăng cường sức khỏe, do cách nó được coi là một tác dụng phụ, một tác dụng bổ sung, một nhiệm vụ kép. Câu văn vừa là chuyển đoạn vừa là một vấn đề: “Có biết bao sở thích khác nhau mà chúng ta gom góp được qua một cách du lịch thú vị như vậy, chưa kể sức khỏe được nâng cao, tâm trạng trở nên phấn chấn”. Câu văn tươi tắn như trạng thái viên mãn của tuổi già. Nhờ dạo quanh, người xưa, nay trẻ, với khuôn mặt tươi cười mà người trong cuộc không nhận ra mình nữa. Dạo quanh là liều thuốc bổ, là thần dược không tốn tiền? Khi trình bày luận điểm thứ ba này, người viết không trải nghiệm mình trong những cuộc dạo chơi mà đứng ở góc độ khách quan, quan sát. Người viết so sánh hai hình thức đi du lịch: cưỡi ngựa và đi bộ. Ở thời đại khoa học văn minh, tất nhiên cưỡi ngựa tốt hơn đi bộ vì nhanh hơn, đỡ vất vả hơn. Nhưng cuối cùng cái giá của thành tựu khoa học kỹ thuật văn minh cũng chỉ có vậy. Và đi bộ (trong trường hợp đi du lịch, nghĩa là không có tốc độ) có lợi hơn nhiều cho tính khí và cơ thể. Đó là hai thái cực đối lập nhau: “Tôi thường thấy những người đi xe xịn chạy rất êm nhưng lại mơ màng, buồn bã, cáu kỉnh hay đau khổ; trong khi người đi đường thì luôn vui vẻ, luôn vui vẻ và hài lòng với tất cả”. Hai trạng thái đó do chuyển động hay không chuyển động tạo ra, không có gì xa lạ khó hiểu. Nếu dễ dàng thừa nhận sức thuyết phục của đoạn văn theo quan điểm nêu trên, thì đoạn văn sau với giọng điệu vui tươi, tuy chủ quan, rất có thể được chia sẻ và đồng cảm. Những câu văn ngắn gọn như những bước chân bước đi, hết bước này đến bước khác thật thanh thản, cởi mở, tươi cười: “Gần về nhà thì mừng biết bao! Bữa cơm đạm bạc mà trông ngon lành biết bao! Đã vào bàn thì vui biết bao! một lần nữa! Làm thế nào tôi ngủ ngon trên một chiếc giường tồi tàn.” Điều kiện ăn ngủ dù đơn sơ, dù đời sống vật chất thiếu thốn bình thường cũng không ngăn cản được những thú vui trong người, trong thể xác và tâm hồn mà chuyến đi bộ mang lại. Cuộc đời ta nối tiếp những chuyến đi như thế, ta sẽ trẻ mãi không già.
Bài luận khép lại với một ý tưởng khiêm tốn ngăn không cho nó biến thành một giọng văn khoa trương, ồn ào, quảng cáo. Đi bộ chỉ giới hạn ở mục đích có mục đích của nó. Nó không thể được ca ngợi trong mọi loại hành trình: “Muốn đi đâu thì đi xe ngựa, muốn đi du lịch thì phải đi bộ”. Đó là nó. thông minh, rất thực tế, vừa phải Kết quả của cuộc dạo chơi đã được định đoạt không hơn không kém.
Qua một bài văn viết theo phong cách đời thường, ta thấy một người có văn hóa. Đây là một Russo giản dị, coi trọng tự do và yêu thiên nhiên. Nhưng khi gắn bài văn với hoàn cảnh đời tư của tác giả, không nên chỉ nhấn mạnh một chiều, chẳng hạn hồi nhỏ ông thường bị chủ nhà máy la mắng, đánh đập… nên ông khao khát tự do, hoặc cũng từ nhỏ. Vì ít học nên ông khao khát kiến thức. Nếu theo logic đó, bạn có muốn tăng cường sức mạnh thể chất vì bạn đã bị bệnh từ nhỏ? Ngoài ra, bản thân việc đi bộ tham quan vừa có ý nghĩa khách quan riêng (không loại trừ bất kỳ ai, ở tầng lớp xã hội nào) vừa có ý nghĩa quan trọng đối với từng con người cụ thể. Và như vậy, dùng tiêu chí chủ quan để xem xét vấn đề rõ ràng là khiên cưỡng, không nên. Ngoài vấn đề trên, việc sử dụng đại từ nhân xưng “ta”, “ta” chẳng qua là thay đổi cách xưng hô, làm cho cách diễn đạt linh hoạt, sinh động hơn do thay đổi cách nhìn. Vẫn chỉ là một “tôi” khi tách ra, khi hội ngộ lại với người đọc, người nghe như một người bạn đồng hành. Văn nghị luận, cũng giống như văn kể chuyện, gần gũi với mọi người chính vì lẽ đó.