"Mẹ con cháu đem thực hiện món ăn ngon ko thế?"
"Cha con cháu mong muốn ăn tổ yến xào nên u con cháu đang khiến. Mẹ còn giúp nhiều số ngon lắm."
Bạn đang xem: nợ em một đời hạnh phúc
“Cha của con cháu thiệt niềm hạnh phúc.”
“Cháu cũng thấy vậy."
“Để cho tới phụ vương con cháu hậm hực một phen nên chú ra quyết định tối thời điểm ngày hôm nay tiếp tục cho tới căn nhà con cháu ăn ké, đem tổ yến xào u con cháu thực hiện ăn vày không còn.”
Bình Bình cũng mỉm cười mỉm cười, “Chú ăn ko không còn đâu. Mẹ con cháu thực hiện thật nhiều."
Nhiếp gia đại trạch, Thịnh Phương Đình cũng ko hoặc cho tới điểm này tuy nhiên người thực hiện đều nhìn thấy biển khơi số xe pháo, kể từ xa cách tiếp tục tiếp đón, xuất hiện xe pháo rồi xin chào, “Thịnh tiên sinh tiếp tục tới?"
Bình Bình tóm tay Thịnh Phương Đình cút vô phòng tiếp khách, rộng lớn khẩu ca, “Cha ơi, chú nhị cho tới." Không nghĩ về cho tới Nhiếp Vũ Thịnh đang được ở vô chống tiếp khách hàng, tuy nhiên người khách hàng này cư nhiên lại là Thư Cầm. Thịnh Phương Đình ko sẵn sàng đảm bảo chất lượng tư tưởng tự nhiên đứng thần người rời khỏi, nhị người đã và đang 3 năm rồi ko bắt gặp nhau. Thư Cầm về bên kể từ Nội Mông, khi cơ rời khỏi cút hạn chế đứt từng công thức liên hệ, một chút ít thông tin cũng không tồn tại, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại thông minh cho tới Nhiếp Vũ Thịnh. Lần này là đem việc nên mới mẻ về, ko nghĩ về cho tới ở phía trên tiếp tục tái ngộ Thịnh Phương Đình, bất thần ko kịp sẵn sàng tư tưởng nên cả nhị người đều ngẩn rời khỏi.
Nhếp Vũ Thịnh cũng biết một chút ít về vượt lên trên khứ của nhị người chúng ta, đang được mong muốn thưa câu gì cơ nhằm đánh tan một không khí này thì đúng vào lúc Đàm Tĩnh kể từ vô chống phòng bếp rời khỏi, “Có khách hàng nữa sao? A... là Tiểu Thịnh, một vừa hai phải khi, tổ yến cũng chưng được rồi, người xem cùng với nhau ăn bữa cơm trắng cút."
Xem thêm: truyện nguyễn nhật ánh
Thịnh Phương Đình cho tới lúc này vẫn đặc biệt khách hàng khí với Nhiếp Vũ Thịnh, tuy nhiên ngược lại đặc biệt lễ quy tắc với Đàm Tĩnh, “Chị dâu, An An đâu?"
"Lúc chiều ngủ một chút ít, đoán chừng lúc này còn ko dậy.”
Đàm Tĩnh một vừa hai phải thủ thỉ một vừa hai phải tháo dỡ tạp dề bên trên người xuống, nằm trong người thực hiện bày bàn ăn, mới mẻ một vừa hai phải ngồi xuống được một khi thì bảo khuôn mẫu bế một cô nhóc xuống,
“An An tỉnh rồi.”
Nhiếp An An mươi mon tuổi tác, domain authority dẻ white nõn, người bắt gặp người mến, đang được ngậm ngón tay bậm bạp vô mồm, nước miếng đã và đang chảy xuống, một phía đang được nỗ lực tóm lấy vạt áo của Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh ôm con cái vô lòng, An An nhường nhịn như đặc biệt hạnh phúc, mỉm cười nhoẻn với người xem.
Xem thêm: trân quý em như mạng
“Ngoan, An An." Thư Cầm vỗ vỗ tay, tạo nên cô nhóc xem xét, “Cô ôm con cháu đạt được không? Ngày thời điểm ngày hôm nay đó là thứ tự trước tiên cô phát hiện ra con cháu, trước khi chỉ liếc qua hình họa thôi, khi cơ con cháu còn đặc biệt nhỏ.
"Lúc này là hình họa chụp đẫy mon." Nhiếp Vũ Thịnh mỉm mỉm cười, “Hình như ngày đẫy mon cơ, tôi đem gửi tin nhắn cho tới đem bao nhiêu tấm hình."
"Lúc con cái bé xíu được một trăm ngày anh cũng đều có gửi hình họa qua chuyện, giọng điệu cực kỳ tự động mãn, còn thưa gì tuy nhiên coi An An căn nhà Shop chúng tôi, vững mạnh chắc chắn tiếp tục đặc biệt xinh đẹp nhất.” Thư Cầm căm hờn thưa, “Lúc ấy tôi đang được ở quần thể khai quật mỏ, ko biết trải qua chuyện từng nào là đau khổ, thấy hình họa bầy nắng nóng của mái ấm gia đình anh, thực sự là hận ko thể cất cánh về, nện cho tới anh một trận. Chúng tôi thì ở điểm cơ Chịu đau khổ, anh thì ở phía trên tuy nhiên và lắng đọng chăm lo."
Bình luận