Dịch: Hạnh
Cuối tuần, Trương Kiền dẫn Diệp Dương về mái ấm gặp gỡ phụ huynh bản thân.
Bạn đang xem: người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình
Chiếc xe cộ rời TP. Hồ Chí Minh, tiến thủ nhập khu vực biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang Vân Nguyệt, thời điểm hiện tại Diệp Dương mới nhất ý thức được mái ấm anh sở hữu biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang. Tỷ lệ phủ xanh rớt của khu vực biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang không hề nhỏ, đâu đâu cũng thấy rừng cây và hồ nước nước. Trương Kiền tiến công vô lăng lái xe, rẽ nhập làn xe đua, thấy cô kinh ngạc, anh cũng đâm sửng sốt: “Sao, trước cơ anh ko khoe mẽ với em à?”
Diệp Dương lại sở hữu cảm hứng ngờ ngạc như trước đó trên đây trước đó chưa từng yêu thương anh vậy: “Hồi trước anh bảo anh đơn giản dân bạn dạng địa thông thường thôi.”
Nhưng Trương Kiền rất rất mến vẻ trì trệ bên trên mặt mũi vật hóa học của cô ý, anh cười: “Đúng là kẻ thông thường, nếu như không anh tiếp tục chẳng đi làm việc mướn cho những người không giống.”
Diệp Dương ko trình bày gì, vì như thế khái niệm người thông thường của cô ý và anh trọn vẹn không giống nhau. Nhưng nhìn tổng thể, anh thực sự người thông thường thiệt, dẫu sao ở khuôn điểm váy đầm Long hầm hổ như TP. Hồ Chí Minh này thì có lẽ ai ai chẳng là kẻ thông thường.
Trương Kiền liếc coi cô, thấy cô vẫn ngờ ngạc, anh bèn bảo: “Anh biết coi thì cũng ra tuồng tuy nhiên thiệt rời khỏi ko cần đâu, cho dù gì đó cũng là vùng ngoại thành, tỷ giá của đất nền không tốt như nội thành của thành phố, không dừng lại ở đó có khá nhiều người mướn nhà tại trên đây, cả mái ấm gia đình già cả trẻ em rộng lớn bé nhỏ ở cùng nhau cho tới tiện.”
Diệp Dương cảm biến được sự quan hoài săn bắn sóc của anh ấy, cô chợt thông thoáng cảm hứng tự do thoải mái, bèn cười: “Hồi trước em từng tiếp đây rồi.”
“Vậy sao?” Trương Kiền yêu thích, “Em cho tới khi nào là vậy?”
Diệp Dương hồi ức lại: “Hình như thể khi mới nhất đảm bảo chất lượng nghiệp, còn đang được thực luyện ở Cửu Châu, sở hữu một đạo trình diễn sinh sống ở trên đây nên bọn em cho tới họp.”
Trương Kiền gật đầu, anh hỏi: “Đạo trình diễn nào là vậy?”
Diệp Dương nhấp lên xuống đầu: “Một đạo trình diễn nhỏ thôi, giờ tiếp tục đã và đang rút ngoài ngành rồi, chắc chắn anh ko biết đâu. Nghe trình bày biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang này là của phu nhân chàng trai đạo trình diễn, phu nhân anh tớ là con cái mái ấm nhiều.”
Chiếc xe cộ tiến thủ thâm thúy nhập khu vực biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang, thông qua một hồ nước nước lâu năm hẹp, Trương Kiền thấy mặt mũi bờ hồ nước sở hữu người quen thuộc, anh bèn ngừng xe cộ lại.
Anh nói: “Giám đốc Thường tề, tất cả chúng ta xuống xin chào chất vấn thôi.”
Diệp Dương thông thoáng kinh ngạc, cô coi ra bên ngoài hành lang cửa số.
Có một cặp phụ thân con cái đang được ngồi bên trên cái ghế lâu năm mặt mũi hồ nước, thực sự người phụ thân rất rất tương đương tổng giám đốc Công ty Điện hình ảnh Thời Đại.
Cô lưu giữ ngay lập tức chuyện thời gian trước Chu Gia Ngư trình bày giám đốc Thường là kẻ fake Trương Kiền nhập Thời Đại. Hóa rời khỏi chúng ta là láng giềng của nhau, bảo sao.
Hai người xin chào chất vấn giám đốc Thường kết thúc, lại tài xế lên đường tiếp một quãng là cho tới mái ấm Trương Kiền.
Trương Kiến xuống Open xe cộ cho tới cô, thấy khuôn mặt kinh hoảng quánh của cô ý, anh khẽ hỏi: “Em mệt mỏi à?”
Diệp Dương dời tầm đôi mắt ngoài tòa biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang trước mặt mũi, cô bước xuống xe cộ, cười cợt nói: “Đúng là tương đối mệt mỏi thiệt.”
Trương Kiền tạm dừng hoạt động xe cộ lại, coi tòa biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang trước mặt: “Gia đình anh cũng nhờ phúc các cụ ông cụ bà biết liệu xa cách, tích cóp kể từ hồi khu đất còn rẻ rúng rúng, phụ huynh anh lại góp nhóp tích tăng chút nữa mới tậu được mái ấm nhằm ở. Họ ko tài phụ thân lắm đâu, chỉ là một trong song nghệ sỹ khá tinh anh tường chứ không hề biết ăn thịt người.” Anh lại coi cô, “Anh xuất sắc rộng lớn chúng ta đấy, nhờ sở hữu các cụ nên chúng ta vừa được ở căn biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang nhỏ này, tất cả chúng ta ko cần thiết phụ huynh cho tới chi phí, cho tới tư mươi là rất có thể fake sang trọng biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang rồi.”
Diệp Dương nhảy cười cợt, cô vùi nguồn vào vai anh, “Anh học tập được thói khoác lác kể từ khi nào vậy?”
Trương Kiền cụp đôi mắt coi cô, giọng anh nghe trầm thấp, nhẹ nhõm dàng: “Anh ko khoác lác, ko mua sắm được thì có lẽ nào mướn cũng ko nổi?”
Diệp Dương lại phì cười cợt, cô hít lên vai anh: “Em ko mến mướn, em cảm nhận thấy ở căn hộ cao cấp của anh ấy như lúc này là được rồi.”
Trương Kiền nói: “Vậy thì ko mướn, anh cũng mến ở nhập nội thành của thành phố.”
Diệp Dương kéo giãn khoảng cách với anh, cô quay đầu sang một bên coi anh: “Sao anh lại đảm bảo chất lượng như vậy?”
Trương Kiền lại cười: “Em chất vấn câu này tương đối sớm thất lạc rồi, lát nữa em cứ nhập nhờ bà Trần ông Trương chỉ bản thân coi, coi như thu thập kinh nghiệm tay nghề cho tới sau đây.”
Giọng điệu, dáng vóc và cả ý ám chí nhập điều anh trình bày khiến cho lòng Diệp Dương xốn xang, cô nũng nịu: “Em ko chất vấn đâu, nếu như chất vấn thì anh lên đường nhưng mà chất vấn.”
Trương Kiền nhướng mày: “Anh đó là phiên bạn dạng gốc, còn chất vấn gì nữa, anh cứ tự động giáo dục theo phong cách của tôi là được.”
Nói rồi anh bước lên bậc thềm, ấn chuông cửa ngõ.
Cửa há rời khỏi, Trương Kiền thấy bà vú đứng phía bên trong, bèn gọi một giờ chị Lưu.
Hai người thay cho giầy ngoài cửa ngõ. Thấy u và ông nước ngoài đang được đứng mặt mũi hiên mái ấm, Trương Kiền bèn đặt điều kim cương nhập phòng tiếp khách rồi fake Diệp Dương rời khỏi hiên.
Mấy ngày hôm trước ông nước ngoài Trương Kiền bị té ngã gãy chân, giờ còn đang được chăm sóc bệnh dịch, u Trương Kiền đang được cho tới ông rời khỏi hiên phòng tắm nắng và nóng.
Trương Kiền ra mắt Diệp Dương cho tới u anh, cô xin chào bà một giờ bác bỏ gái.
Ánh đôi mắt u Trương Kiền tạm dừng bên trên khuôn mặt cô.
Diệp Dương đối đôi mắt với bà gần đầy nhị giây tiếp tục dời tầm coi.
Ông nước ngoài Trương Kiền run rẩy rẩy chìa tay rời khỏi.
Trương Kiền cầm lấy tay ông, quỳ xuống trước con xe lăn chiêng.
Trước khi bị té ngã, ông nước ngoài tiếp tục tương đối láo nháo rồi, trượt kết thúc lại càng láo nháo rộng lớn. Trương Kiền gọi ông, ông lại ko biết anh là ai, cứ chất vấn mãi.
Trương Kiền êm ả dịu dàng nói: “Ông nước ngoài, con cháu là Tây Châu trên đây, sao ông lại quên thất lạc con cháu vậy?”
Tia sáng sủa nhỏ nhoi lóe lên nhập hai con mắt đục ngầu của ông nước ngoài Trương Kiền, ông sờ tay anh, oi sắng thốt: “Tây Châu, con cháu về rồi à, u con cháu bảo con cháu bận lắm, toàn nhị phụ thân giờ tối mới nhất về cho tới mái ấm, mệt nhọc rũ toàn bộ cơ thể.”
Tay ông cụ thô gầy đét, domain authority thịt tiếp tục nhão, Trương Kiền chẳng dám siết lấy ông, kinh hoảng cầm lại gãy, anh chứa chấp cao giọng hơn: “Lúc trước con cháu bận việc, giờ nâng rộng lớn rồi ông ạ.”
Ông nước ngoài Trương Kiền lý tưởng gật đầu, rồi tráng lệ và trang nghiêm chứa chấp lời: “Có bận bao nhiêu cũng cần lưu ý sức mạnh, chớ sở hữu nhằm cho tới già cả mắc bệnh chan chứa bản thân như ông, ngồi ko được, ở cũng chẳng kết thúc, hối hận hận thì đã và đang muộn rồi.”
Trương Kiền ngoan ngoãn ngoãn nghe theo đòi điều ông: “Cháu tiếp tục lưu ý, ông cũng lưu giữ tâm lý tự do thoải mái nhé, ông gắng lưu giữ gìn sức mạnh, con cháu trai ông sẵn sàng kết duyên rồi, còn đang được đợi ông công ty trì hít lễ đấy.”
Mẹ Trương Kiền thông thoáng kinh ngạc, bà liếc mắt coi Diệp Dương.
Diệp Dương biết bà đang được coi bản thân, tuy nhiên cô không đủ can đảm coi lại, bèn coi Trương Kiền chằm chặp.
Mới trình bày song câu, ông nước ngoài Trương Kiền tiếp tục lại quên thất lạc con cháu trai bản thân, ông chất vấn anh là ai.
Lúc này u Trương Kiền mới nhất dời đôi mắt, bà cầm lấy tay phụ thân bản thân, kiên trì nói: “Bố ơi, thằng bé nhỏ là Tây Châu, con cháu phụ thân đấy. ‘Gió Nam hiểu lòng tớ, thổi mơ cho tới Tây Châu’. Tên mụ của con cháu nó là vì phụ thân lấy nhưng mà, sao phụ thân lại không sở hữu và nhận rời khỏi thằng bé nhỏ thế?”
Ông nước ngoài Trương Kiền chợt thức tỉnh, “ồ” lên một giờ, ông thở than: “Cháu coi tề, ông già cả rồi, trí tuệ chẳng rời khỏi sao nữa, ko cần đi dạo này Tây Châu bận lắm à. Sao lại sở hữu thời hạn rảnh tiếp đây thế?”
Mẹ Trương Kiền chứa chấp giờ thở lâu năm nhỏ cho tới nấc gần như là ko nghe được, bà trình bày với con cái trai: “Trước trên đây ông luôn ghi nhớ nhanh chóng thế đâu. Giờ ngoảnh lên đường ngoảnh lại tiếp tục quên ngay lập tức, con cái sở hữu thời hạn thì giành thủ về mái ấm thăm hỏi ông, chớ nhằm ông quên hẳn thất lạc con cái.” Nói rồi bà vùng lên, gọi đàn ông nhập phòng tiếp khách.
Mẹ Trương Kiền vừa phải vùng lên, Diệp Dương tiếp tục thấy rõ ràng khí hóa học của một trình diễn viên múa điểm bà, thủ công thướt tha, khi giãn nở ra như hoa lan, không dừng lại ở đó còn vô nằm trong nhẹ dịu uyển fake, khi đi đi lại lại gần như là ko vạc rời khỏi tiếng động.
Chưa được bao lâu, Diệp Dương tiếp tục thấy nhị u con cái anh bước lên tầng nhị, vài ba phút sau Trương Kiền bước xuống, anh gọi Diệp Dương nằm trong lên chống xem sách bên trên tầng nhị.
Cầu thang dẫn lên tầng nhị sở hữu treo thật nhiều hình ảnh, Diệp Dương thấy vậy bèn bước lắng dịu.
Ảnh cả mái ấm gia đình, hình ảnh du ngoạn, hình ảnh bên trên Sảnh khấu, hình ảnh sinh nhật, hình ảnh cá nhân… Trương Kiền thấy cô yêu thích vậy bèn kể qua loa cho tới cô mẩu truyện sau từng tấm hình.
Kể kết thúc là gần như là tiếp tục ra mắt không còn những đường nét cơ bạn dạng về mái ấm gia đình rồi. Lúc này Diệp Dương mới nhất biết phụ huynh anh là trình diễn viên vương quốc cung cấp I, hiện nay phụ thân Trương Kiền là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Lam Kiều Bắc Kinh.
Trước cơ Diệp Dương cũng từng tưởng tượng về mái ấm gia đình anh, tuy nhiên vì như thế ko biết vấn đề rõ ràng nên những gì cô tưởng tượng rời khỏi cũng tương đối mơ hồ nước lờ mờ nhạt nhẽo, không hề khiến cho bạn dạng thân mật cần xao động. Dù giờ cô tiếp tục chính thức từng trải, cũng sẵn sàng tư tưởng sẵn sàng rồi tuy nhiên vừa phải suy nghĩ cho tới mái ấm gia đình tình nhân bản thân cô lại thấy khó khăn tin cẩn. Tuy nhưng, cảm hứng ngưỡng mộ cũng chẳng xứng đáng từng nào. Cô những tưởng bản thân tiếp tục vô nằm trong hâm mộ anh, giống hệt như khuôn thời mươi tám tuổi hạc, 1 phần nguyên do khiến cho cô luôn luôn ngưỡng mộ anh cũng vì như thế ước mong mái ấm gia đình anh, thậm chí là nhập vài ba khoảnh tự khắc, lòng ganh tị còn thâm nhập ngẩm phát sinh nhập cô. Anh sở hữu toàn bộ những gì cô ham muốn. Nhưng khi thiệt sự cho tới mái ấm anh rồi, cô mới nhất vạc hiện nay bản thân vô cũng điềm tĩnh trước một mái ấm gia đình nhưng mà bạn dạng thân mật từng ý muốn khát khao vô số đợt. Cô suy nghĩ, nếu như cho tới cô một thời cơ nhằm cô thay đổi cuộc sống bản thân với Trương Kiền, liệu cô sở hữu đồng ý không? Không, cô từ chối. Dù cô có khá nhiều điều ko lý tưởng với mái ấm gia đình bản thân, cũng có thể có nhiều điều ko lý tưởng với chủ yếu bạn dạng thân mật, tuy nhiên cô từ chối trở thành một trái đất không giống. Cô ko thể tưởng tượng một Diệp Dương sinh sống cuộc sống đời thường như Trương Kiền từ thời điểm ngày tấm bé nhỏ tiếp tục rời khỏi sao, tuy nhiên mặc dù có thế nào là lên đường chăng nữa thì cũng không thể đọ với Diệp Dương của lúc này.
Suy cho tới nằm trong, cô rất rất lý tưởng với lúc này, cô chỉ ham muốn bản thân trở thành đảm bảo chất lượng rộng lớn bên trên khuôn nền cũ, chứ không thích trọn vẹn thay cho thay đổi bạn dạng thân mật.
Bố u Trương Kiền hệt giống như những gì anh tiếp tục trình bày, chúng ta vô nằm trong tiến thủ cỗ, ko can thiệp nhập quyền tự tại hôn nhân gia đình của con cháu, chúng ta chỉ chất vấn Diệp Dương song câu nhằm hiểu cơ bạn dạng về cô. Ví dụ như cô là kẻ ở đâu, tình hình mái ấm gia đình thế nào là, phụ huynh thực hiện nghề ngỗng gì, sau này sở hữu dự tính rời khỏi sao,… Nghe bảo phụ huynh Diệp Dương phân phối bánh bao ở Thượng Hải, phụ thân Trương Kiền còn hoài niệm thời còn trẻ em, vì như thế ham muốn đóng vai anh hùng ông tiếp tục cho tới một siêu thị nhằm thao tác làm việc hưởng thụ. Ông trình bày, thực tiễn còn cay đắng rộng lớn tăng nhập tưởng tượng thật nhiều, ông rất rất kính nể những người dân làm việc thủ công.
Hai chữ “kính nể” thốt kể từ mồm ông ko cần loại xót thương của kẻ bề bên trên, nhưng mà là một trong sự kính nể vô nằm trong trở nên thực. Đó là việc kính nể của một mái ấm thẩm mỹ và nghệ thuật so với người dân làm việc tay chân. Thầy Trương Kiền mang lại một cảm hứng rất rất đồng đẳng, như thể đang được tỏ bày người thực hiện thẩm mỹ và nghệ thuật và người chước sinh ngoài xã hội không tồn tại khoảng cách cao thấp, chỉ việc tráng lệ và trang nghiêm thực tâm thì đều xứng đáng tôn trọng.
Ngoài rời khỏi, phụ huynh Trương Kiền vô nằm trong tình yêu. Dù không tồn tại sự khiếu nại đặc trưng nào là xẩy ra tuy nhiên chỉ việc coi ánh nhìn chúng ta vô tình kí thác nhau thôi, Diệp Dương vẫn cảm nhận thấy nhị người rất rất tình yêu. Đến tận giờ khắc này nhưng mà ánh nhìn phụ thân Trương Kiền coi u anh vẫn như đang được coi một đứa bé nhỏ, vừa phải mới nhất mẻ vừa phải cưng chiều. Như thể phu nhân ông là một trong cuốn sách nhưng mà ông ko khi nào nắm chắc cho tới loại sau cùng, mãi mãi ôm sự tò mò mẫm với nó.
Thường thì Diệp Dương chỉ phát hiện ánh nhìn này bên trên những song tình nhân đang yêu thương nhau cuồng sức nóng, nào là ngờ sở hữu ngày cô lại thấy nó ở một cặp phu nhân ông xã tiếp tục kết duyên rộng lớn phụ thân mươi năm.
Trương Kiền trình bày, mái ấm không giống thì con cháu đều là số một, tình thương của phụ huynh cần đứng lép vế hâu phương. Nhưng mái ấm gia đình anh thì ngược lại, tình thương của phụ huynh được đặt điều tiên phong hàng đầu, anh cần đứng một góc ở bên cạnh. Ông bà còn tỏ bày rằng con cháu đơn giản thành phầm của tình thương phụ thân u, ko thể đứng vượt lên trước bên trên mối quan hệ phu nhân ông xã, ngọn ngành lộn lạo, nếu như không mối quan hệ mái ấm gia đình tiếp tục dễ dàng xẩy ra yếu tố. Trước cơ anh thấy phụ huynh bản thân ích kỷ, giờ anh lại thấy chúng ta coi xa cách coi rộng lớn. Thầy u càng quyết tử vì như thế con cháu thì ước mong kiểm soát con cái bản thân lại càng mạnh, càng can thiệp nhiều nhập cuộc sống đời thường của con cái. Giờ phụ huynh anh ko nhúng tay nhập cuộc sống đời thường của anh ấy cũng vì như thế chúng ta trước đó chưa từng coi anh là trung tâm của mái ấm gia đình. Anh sở hữu kết duyên hay là không, sinh con cái hay là không thì phụ huynh cũng chẳng quan hoài, chúng ta tiếp tục sở hữu cuộc sống đời thường riêng biệt của tôi rồi.
Diệp Dương nghe vậy bèn cười: “Người tớ đều bảo về sau trẻ em con cái vững mạnh tiếp tục tương đương với phụ huynh bản thân, phụ huynh cư xử với bản thân thế nào là, khi vững mạnh bản thân tiếp tục cư xử với con cháu như thế. Thầy u anh ngầu cho tới nấc này thì về sau chắc chắn là anh cũng tương đối ngầu.” Rồi cô lại bảo, “Không biết em rất có thể phóng khoáng như anh ko, em rất rất kinh hoảng tiếp tục trở nên loại người như phụ huynh bản thân, vô thức khiến cho linh hồn con cái đem chan chứa tổn hại.”
Trương Kiền cười cợt, anh nói: “Theo như logic của em thì em sẽ không còn tương đương phụ huynh đâu, cho dù sao em cũng ko sinh sống với chúng ta, em cần tương đương các cụ bản thân mới nhất đích thị.”
Diệp Dương sững sờ, cô thấy anh trình bày sở hữu lý thiệt, bèn thở phào nhẹ nhõm nhõm: “Vậy thì em yên ổn tâm rồi, nhập mái ấm em mến nhất là ông, em cũng ước tiếp tục trở thành tương đương ông bản thân.”
Ông cô nằm trong loại bậc phụ thân chú hàng đầu mái ấm gia đình nổi bật, ông xác định, nhân từ lành lặn, cương trực. Thời cơ thực trạng mái ấm gia đình cô ko được khấm khá, tuy nhiên ông nuôi chăm sóc được tư người con, chẳng cần dạng công nên danh toại tuy nhiên cả tư đều hiếu hạnh ngay thật. Về sau nhị người con đầu lòng của ông rời mái ấm lập nghiệp, ông lại tự động tay quan tâm cho tới phụ thân đứa con cháu trai, một đứa con cháu gái, tận tình vì như thế mái ấm gia đình.
Con gái khi lựa chọn ông xã đều bị tác động của những người phụ thân, tuy nhiên Diệp Dương lại Chịu tác động khá nặng nề kể từ ông. Trước khi gặp gỡ Trương Kiền, cô mến những chàng trai nhân từ lành lặn xác định. Phần Trương Kiền thì mặc dù có đảm bảo chất lượng tuy nhiên lại ko nằm trong phạm vi lựa lựa chọn của cô ý. Chỉ là cô thiệt sự ko thể phản kháng lại thủ đoạn trăng gió của anh ấy, bèn nguy hiểm một đợt nên mới nhất rất có thể thay cho thay đổi ý kiến với những người dân như anh, cơ hội lựa lựa chọn một nửa yêu thương cũng thay cho thay đổi theo đòi. Nhưng cô vẫn ước bản thân rất có thể tương tự ông nội.
Sau khi gặp gỡ phụ huynh Trương Kiền, nhị người nhân khi còn ko bận rộn vượt lên trước nhằm cho tới Thượng Hải thăm hỏi phụ huynh Diệp Dương.
Giang Âm khá ngay sát Thượng Hải, phụ thân Diệp Dương đón nhị các cụ cụ lên Thượng Hải, Diệp Khoan cũng theo đòi.
Trương Kiền đặt điều chống riêng biệt nhập một nhà hàng quán ăn, Diệp Dương và anh nằm trong đứng đợi quý khách trước cầu thang máy.
Diệp Dương sẽ có được điện thoại thông minh của Diệp Khoan, thấy bảo mái ấm gia đình tới đây rồi, cô lại chợt mệt mỏi, tay cứ liên tiếp rịn các giọt mồ hôi.
Trương Kiền lấy khăn tay fake cho tới cô, trình bày khi cho tới gặp gỡ mái ấm gia đình anh cô cũng ko mệt mỏi cho tới nấc này, sao gặp gỡ người thân bản thân lại áy náy thế.
Diệp Dương vừa phải vệ sinh các giọt mồ hôi vừa phải suy nghĩ, đích thị vậy, sao cô lại mệt mỏi cho tới vậy. Vì suy cho tới nằm trong, hận thì hận, xa cách cơ hội thì xa cách cơ hội, thâm thúy thẳm trong thâm tâm cô, cô vẫn quan hoài cho tới chúng ta, mái ấm gia đình là vùng về của từng người, cô cũng ước dành được sự đồng ý của mình.
Bố u Diệp Dương vừa phải thấy dáng vóc Trương Kiền tiếp tục thông thoáng tỏ ý cảnh giác, không đủ can đảm trình bày rộng lớn giờ. Diệp Khoan lại ko ngần ngại gì, cứ cười cợt hì hì gọi anh là anh rể. Diệp Dương cản cậu lại, bảo cậu gọi Trương Kiền là anh thôi. Trương Kiền trình bày chẳng sao, trên đây đơn giản chuyện sớm hoặc muộn.
Xem thêm: ngôn của anh
Dù Diệp Khoan là đứa ko nghề ngỗng ngỗng gì tuy nhiên lại rất rất mềm mồm, cũng không hề ngần ngại kiêng khem dè, nhờ sở hữu cậu nhưng mà một không khí bên trên bàn ăn vừa được điều tiết. Diệp Dương và Diệp Khoan từng người tiếp một câu, không gian cũng dần dần trở thành sôi sục. Lúc này phụ huynh Diệp Dương mới nhất dám chất vấn gia đạo Trương Kiền, vạc hình thành mái ấm gia đình anh đảm bảo chất lượng rộng lớn chúng ta tưởng tượng thật nhiều, điều ăn khẩu ca của nhị các cụ lại càng dè dặt. Đáng rời khỏi nếu như cứ nối tiếp thế này thì cho dù bữa cơm trắng sở hữu song phần gượng gạo gạo tuy nhiên cũng tạm thời xem là mỹ mãn. Tuy nhiên phụ thân Diệp Dương nốc được bao nhiêu ly rượu, chếnh choáng say lại đâm nhiều điều, càng trình bày càng rộng lớn giờ, sau cùng còn chẳng quan hoài cho tới thân mật phận bề bên trên của tôi nữa, cứ thế kéo Trương Kiền nốc rượu.
Trương Kiền lo ngại không đủ can đảm kể từ chối, đành nốc vài ba ly với ông.
Tửu lượng của Diệp Thành Lương ko đảm bảo chất lượng, Tưởng Chí Liên kinh hoảng ông nốc nhiều lại trình bày linh tinh anh thất lạc mặt mũi nên ko cho tới ông nốc nữa.
Diệp Thành Lương suy nghĩ phu nhân ko nể mặt mũi bản thân, ông cảm nhận thấy rất rất phiền lòng, bèn rộng lớn giờ thét “Bà cút đi”.
Tưởng Chí Liên tức giận cho tới nỗi đỏ lòe bừng mặt mũi, tuy nhiên lo ngại sở hữu Trương Kiền, bà không thích tranh cãi nên đành nhịn.
Diệp Thành Lương lại kéo Trương Kiền nốc rượu, vừa phải nốc vừa phải khoe mẽ vùng về Diệp Dương, trình bày cô đỗ ĐH, thực hiện ông nở ngươi nở mặt mũi. Nhà chúng ta Diệp sở hữu tám người con con cháu nằm trong lứa, trừ phụ thân đứa còn nhỏ ko thi đua ĐH rời khỏi thì chỉ bản thân cô chú cá chép hóa thành rồng. Lại trình bày, kể từ nhỏ cô dường như không khi nào khiến cho ông cần phiền lòng, chẳng như Diệp Khoan, trong cả ngày thực hiện ông áy náy ngược áy náy xuôi nhưng mà vẫn chẳng rời khỏi hồn người. Nhưng về sau cứ trình bày, trình bày mãi, ca tụng lại trở thành kể lể quở trách móc. Ông trình bày Tết cô ko Chịu về mái ấm, bảo cô về cô lại lấy cớ ko Chịu. Bình thông thường còn chẳng Chịu gọi điện thoại thông minh, nhắn tin cẩn cho tới cô, cô cũng rét mướt nhạt nhẽo phớt lờ. Diệp Thành Lương chất vấn Trương Kiền, sở hữu cần cô ghét bỏ, cô chê mái ấm chúng ta ko, cảm nhận thấy xấu xí hổ vì như thế sở hữu một mái ấm gia đình như chúng ta không? Ông đập bàn, cao giọng, mặc dù có thấy xấu xí hổ lên đường chăng nữa thì cô cũng phải ghi nhận, không tồn tại ông thì không tồn tại cô, ai đời sở hữu chuyện con cái chê u xấu xí, ông là phụ thân cô, cả đời này cũng vẫn chính là phụ thân cô…
Diệp Dương biết những điều này là Diệp Thành Lương trình bày cho bản thân mình nghe, tuy nhiên cô quen thuộc rồi, cô chỉ ngồi cơ coi phụ thân bản thân.
Diệp Thành Lương biết phụ nữ đang được coi bản thân, lòng ông âm thầm run rẩy rẩy, vẫn ko tạm dừng. Ông thức khuya dậy sớm nuôi mọi người, thế nhưng mà sau cùng lại trở nên rời khỏi nuôi nhị con cái sói vô ơn… Giờ dò la người kể cay đắng thôi nhưng mà cũng cần coi mặt mũi phụ nữ sao?
Diệp Dương ko nghe nổi nữa, cô vùng lên lao vào Tolet.
Lúc này Trương Kiền cũng ko chú tâm cho tới Diệp Thành Lương nữa, anh đứng lên đường bước theo đòi cô.
Sau khi Trương Kiền loại bỏ, Tưởng Chí Liên tóm ngay lập tức lấy phần cổ áo ông xã bản thân, giáng cho tới ông một bạt tay nhức điếng, chất vấn ông say rượu cho tới thần kinh trung ương rồi à. Bình thông thường thì thôi loại bỏ, tuy nhiên ngày hôm nay là ngày gì chứ, từng này tuổi hạc rồi nhưng mà ko biết điều 1 chút nào. Tưởng Chí Liên cho tới ông một bạt tay kết thúc vẫn ko nguôi tức giận, còn sẵn sàng giáng tăng cú nữa. Diệp Khoan tất tả ngăn bà lại, bảo thôi loại bỏ, về mái ấm rồi trình bày.
Ông bà Diệp Dương đã và đang quen thuộc rồi, thậm chí là chúng ta còn chẳng buồn chứa chấp điều khuyên răn nhủ nhưng mà chỉ nói: “Thôi được rồi, sở hữu chuyện gì thì về mái ấm trình bày, chớ thực hiện con trẻ con cái xấu xí mặt mũi.”
Tưởng Chí Liên chỉ trực tiếp mặt mũi chồng: “Lát nữa ông câm khuôn mồm lại cho tới tôi, còn trình bày thêm 1 câu nữa thì về mái ấm ông bị tiêu diệt với tôi.” Thấy mặt mũi ông xã vẫn say thờ thẫn, nhịn nhường như chẳng nghe xuôi tai, bà ngượng vượt lên trước hóa tức giận, nhân khi Diệp Khoan ko nhằm ý, bà giáng cho tới ông tăng một chiếc tát nữa.
Diệp Dương rời ngoài Tolet, thấy Trương Kiền đứng trước cửa ngõ, cô bèn hỏi: “Sao anh lại rời khỏi đây?”
Trương Kiền coi kỹ khuôn mặt cô: “Em khóc à?”
Diệp Dương nhảy cười: “Khóc đồ vật gi, em từng nghe những điều khó khăn xuôi tai không những thế này rồi. Mỗi tội lại khiến cho anh cần cười cợt, chuyện mái ấm gia đình xấu xí hổ thế này và lại nhằm anh thấy.”
Trương Kiền nói: “Nhà nào là chẳng sở hữu chuyện khó khăn trình bày, đâu sở hữu xứng đáng gì.”
Hai người về bên chống ăn, thấy Tưởng Chí Liên và Diệp Thành Lương tiếp tục động tay cùng nhau. Chủ yếu ớt vẫn chính là Tưởng Chí Liên, bà vừa phải tiến công vừa phải mắng, chất vấn Diệp Thành Lương tiếp tục lưu giữ ko, sở hữu còn dám nốc nữa không?
Diệp Thành Lương nốc say thờ thẫn toàn bộ cơ thể, ông cũng chẳng buồn rời né nữa, cứ nhằm đem Tưởng Chí Liên giáng từng bàn tay xuống người bản thân.
Diệp Khoan cũng quen thuộc rồi, cậu bó tay ngồi coi, ko hề cản chúng ta lại.
Hai các cụ cụ ngồi cạnh với vẻ mặt mũi bất lực.
Diệp Khoan thấy Diệp Dương và Trương Kiền quay về mới nhất tất tả nhắc Tưởng Chí Liên.
Tưởng Chí Liên thấy nhị người chúng ta mới nhất ngừng tay.
Bầu không gian bên trên bàn ăn lại trở thành ngượng nghịu.
Hồi lâu, ông Diệp Dương mới nhất chứa chấp điều, chất vấn lúc nào chúng ta toan kết duyên.
Trương Kiền trình bày chúng ta toan ĐK trước tiếp tục, còn lúc nào tổ chức triển khai hít lễ, tổ chức triển khai thế nào là thì vẫn ko ra quyết định. Lần sau anh tiếp tục đón phụ huynh xuống nhằm nhị mái ấm nằm trong thảo luận.
Ông Diệp Dương coi phụ huynh cô, trình bày thông thường chúng ta cũng không giống như vậy, chắc chắn ngày hôm nay vui mừng vượt lên trước mới nhất thế, anh chớ trách móc chúng ta. Hai phu nhân ông xã công cộng sinh sống cùng nhau loại gì rồi cũng cần có những lúc xích míc.
Trương Kiền đáp vâng.
Diệp Dương cảm nhận thấy ăn cho tới đấy là được rồi, cô bèn gọi xe cộ fake chúng ta về bên hotel.
Xe tạm dừng trước cửa ngõ nhà hàng quán ăn, Trương Kiền và Diệp Dương fake mọi người xuống.
Tưởng Chí Liên kéo Diệp Dương rời khỏi một góc, bà rút hộ khẩu thoát khỏi túi: “Trước khi tiếp đây phụ thân con cái tiếp tục đồng ý ko nốc rượu rồi, chắc chắn vì như thế vui mừng vượt lên trước nên ông ấy ko khiên chế được, con cái chớ trách móc phụ thân nhé. Lúc ở trong nhà phụ huynh tiếp tục bàn rồi, con cái kết duyên thì phụ huynh cũng chẳng sở hữu gì cho tới con cái cả, lúc nào tổ chức triển khai hít lễ phụ huynh tiếp tục tặng những con cái con xe, còn nhiều hơn nữa thì mái ấm bản thân ko đầy đủ.”
Diệp Dương sửng sốt: “Không cần u bảo ko cho tới con cái của hồi môn sao?”
Tưởng Chí Liên đáp: “Trước cơ phụ huynh ko dư dả gì, giờ tính rời khỏi thì vẫn chung cho tới con cái được một không nhiều.”
Diệp Dương coi khuôn mặt dằng dịt những mối nhăn của bà, lòng cô xót xa cách rối bời, ko thốt nổi trở nên giờ.
Tưởng Chí Liên lại liếc Trương Kiền: “Hình như trước đó cơ cậu ấy tiếp tục cho tới mái ấm bản thân mua sắm phở rét mướt rồi, còn rỉ tai với phụ thân con cái nữa. Nhưng cậu ấy team nón nên phụ huynh ko chắc chắn lắm. Cậu ấy sở hữu nhắc với con cái chuyện này không?”
Diệp Dương sực tỉnh, cô gật đầu: “Anh ấy sở hữu trình bày rồi. Người yêu thương con cái lên đường công tác làm việc, tiện đàng nên cho tới gặp gỡ phụ huynh.”
“Cậu ấy ko chê mái ấm bản thân là được.” Tưởng Chí Liên bảo, “Bố u biết con cái sở hữu trình bày khi kết duyên ko cần thiết lễ chất vấn gì, tuy nhiên chuyện này thì cũng cần coi ĐK người tớ, mái ấm người tớ không tồn tại chi phí thì lấy không nhiều, sở hữu chi phí thì lấy nhiều, đấy là chuyện rất rất thông thường, cũng ko cần người thân bản thân yên cầu, con cái chớ sở hữu bảo cậu ấy là ko cần thiết, khuôn nên lấy thì loại gì rồi cũng phải…”
Trương Kiền ngắt điều bà ngay: “Con ko cần thiết của hồi môn, phụ huynh cũng chớ suy nghĩ cho tới lễ chất vấn nữa, cho dù sao kể từ nhỏ phụ huynh cũng đâu quan tâm cho tới con cái, chuyện con cái kết duyên phụ huynh ko cần nhọc nhằn lòng vượt lên trước làm cái gi, nhằm tự động con cái tính liệu thu xếp.”
Tưởng Chí Liên còn toan trình bày gì, Diệp Dương tiếp tục chứa chấp giờ ngay: “Mẹ, tất cả chúng ta đã và đang trình bày cho tới nước này rồi, con cái ko nên biết phụ huynh sở hữu cho tới con cái hồi môn thiệt ko hoặc chỉ thực hiện cỗ vậy thôi, tuy nhiên con cái nhận tình yêu của phụ huynh. Mẹ nhưng mà trình bày nữa thì tình yêu tiếp tục cạn không còn thôi. Nếu giờ tất cả chúng ta cãi cự thất lạc vui mừng, hoặc thậm chí là là trở mặt mũi vì như thế chuyện lễ chất vấn thì không tồn tại lợi cho tới con cái, nhưng mà không tồn tại lợi cho tất cả Diệp Khoan, u cứ suy nghĩ kỹ lên đường, u ham muốn chi phí hay như là muốn người?”
Tưởng Chí Liên nghẹn họng, đang được toan nổi đóa tuy nhiên liếc thấy Trương Kiền đang được đàng hoàng đĩnh đạc chat chit nằm trong các cụ cụ, cảm hứng anh đích thị là một trong chỗ tựa vững chãi, bà cũng chẳng nhiều điều nữa.
Trương Kiền và cô đứng trước nhà hàng quán ăn, coi con xe rời lên đường.
Diệp Dương xoay đầu chất vấn anh: “Có cần Diệp Khoan vừa phải gửi điều mời mọc kết các bạn với anh không?”
Trương Kiền gật đầu.
Diệp Dương nói: “Nếu nó vay mượn chi phí anh thì anh chớ cho tới nó, em biết anh ko nhằm bụng tuy nhiên cũng chớ cho tới, nó đã trở nên chiều hư đốn rồi, tăng anh nữa lại càng hư đốn rộng lớn.”
Trương Kiền ôm cô nhập lòng, nói: “Em yên ổn tâm, anh ko thực hiện vậy đâu.”
Diệp Dương coi anh chuyên nghiệp chú: “Anh kinh hoảng không?”
Trương Kiền cười: “Trông anh rụt rè vậy ư?”
Diệp Dương cũng cười cợt theo: “Có lắm người mồm hùm gan lì sứa nhưng mà, ai hiểu rằng đấy.”
“Vậy chắc chắn là ko cần anh rồi.” Trương Kiền lại bảo, “Nhưng u em rời khỏi tay bạo vượt lên trước, ko tiến công anh nhưng mà anh cũng thấy nhức.”
Diệp Dương thở dài: “Bà đem hận trong thâm tâm đấy, bà hận phụ thân em nhu nhược yếu ớt. Thật rời khỏi bà rất rất lanh lợi, còn Chịu được cay đắng rất rất, tuy nhiên lại ko được tới trường, bà còn chẳng biết ghi chép cả thương hiệu bản thân nữa, rời người không giống nửa bước sinh sống cũng khó khăn, nếu như không bà tiếp tục ly hít với phụ thân em kể từ lâu rồi. Hồi trẻ em phụ thân em từng thực hiện chuyện sở hữu lỗi với bà, bà lại càng hận rộng lớn, khi tiến công phụ thân bà rất rất thẳng thừng, có thời điểm em cũng kinh hoảng bà. Nhưng cũng có những lúc bà cư xử đảm bảo chất lượng với ông, nhị người khi đảm bảo chất lượng khi xấu xí, chúng ta tiếp tục sinh sống vượt lên trước nửa đời người như thế rồi.”
Trương Kiền trình bày như sở hữu điều ngẫm nghĩ: “Cặp phu nhân ông xã nào là cũng có thể có cơ hội công cộng sinh sống riêng biệt.”
Diệp Dương nhờ vào lòng anh: “Anh yên ổn tâm, chắc chắn là sau đây em sẽ không còn tiến công anh, em ko mến động tay động chân.”
Trương Kiền cười: “So với cuộc chiến tranh rét mướt thì anh ước em tiếp tục tiến công anh rộng lớn.”
Diệp Dương cũng nhảy cười: “Nhưng em vẫn ko nỡ.”
Sau khi về Bắc Kinh, Diệp Dương lên đường tắm cọ rồi về chống nép dọn đồ vật, suy nghĩ cho tới hộ khẩu, cô bèn vậy lên coi. Cô vốn liếng tưởng nhập quy trình ĐK kết duyên chắc chắn là sẽ sở hữu được trở lo ngại khiến cho thời hạn bị kéo dãn, đầy đủ nhằm cô và Trương Kiền suy nghĩ kỹ coi rốt cuộc bản thân cũng muốn kết duyên hay là không, nào là ngờ từng chuyện lại rất rất tiện nghi, không hề sở hữu đổi thay cố gì.
Giờ chỉ từ lại bước sau cùng, bụng dạ cô cứ thấp thỏm ko yên ổn.
Từ đầu chí cuối cô luôn luôn cảm nhận thấy Trương Kiền ko hề yêu thương cô. Người anh yêu thương là cô của chín năm trước đó, hoặc là chủ yếu anh của chín năm trước đó. Vì giờ Trương Kiền tiếp tục không còn trái ngược tim tươi tỉnh mới nhất thuần hóa học như khi xưa rồi, anh không thể là kẻ tình cho tới lên đường toàn bộ ko níu lại chút gì như kí vãng, tuy nhiên anh không đành lòng sinh sống một cuộc sống lẹo vá giống như những kẻ không giống. Vừa khéo, cô lại xuất hiện nay, cô đem theo đòi khuôn vượt lên trước khứ tinh khiết nhất của anh ấy, đem theo đòi sự romantic nồng nàn nhất điểm anh. Nó ko hề trở thành xấu xí xì, ko hề già cả cỗi, ko hề thối rữa, nó rất có thể khiến cho anh lưu giữ lại bản thân từng tràn trề sinh khí rời khỏi sao. Anh lựa chọn cô, ko cần vì như thế anh chỉ rất có thể yêu thương bản thân cô, nhưng mà vì như thế anh đang được sử dụng một phương pháp vô nằm trong nguy hiểm nhằm phản kháng khuôn cuộc sống đời thường đang được dần dần trở thành dung tục thấp yếu ớt.
Trương Kiền tắm kết thúc bèn vệ sinh đầu bước rời khỏi. Thấy cô ngồi ngẩn bên trên chóng, anh tiến thủ lại vậy lấy bong hộ khẩu bên trên tay cô lên coi. Nhìn kết thúc thấy cô vẫn ngờ ngạc, anh sử dụng ngón tay nâng cằm cô lên, hỏi: “Em suy nghĩ gì vậy?”
Diệp Dương vùi nguồn vào bụng anh, người anh sở hữu loại mùi hương mùi hương rất rất đỗi thân thuộc với cô, cô lại càng hãm thâm thúy nhập rộng lớn, tiếng động cô vang lên thông thoáng vẻ u phiền: “Em suy nghĩ coi tối ni bản thân nên ăn gì.”
Trương Kiền xoa đầu cô, anh hỏi: “Em ko suy nghĩ coi lúc nào bản thân lên đường ĐK kết duyên sao?”
Diệp Dương ngước lên coi anh: “Anh tiếp tục suy nghĩ chưa?”
Lúc cụp đôi mắt, anh mang lại một loại ảo giác thiệt êm ả dịu dàng, thâm thúy nặng nề tình yêu, tuy nhiên điều anh trình bày lại vô nằm trong mạnh mẽ: “Anh mến tiến công nhanh chóng thắng nhanh chóng.”
Diệp Dương: “Nhanh cho tới nấc nào?”
Trương Kiền nói: “Tốt nhất là bao nhiêu ngày hôm nay luôn luôn lên đường.”
Diệp Dương coi anh chằm chằm: “Anh ko thấy nhanh chóng vượt lên trước à?”
Trương Kiền chầm chậm trễ thốt: “Khi thực hiện một chuyện gì cơ tất cả chúng ta ko thể áy náy trước áy náy sau quá trớn, nếu như không việc nào thì cũng lỗi thôi. Trước tiên cứ kết duyên tiếp tục, kết duyên rồi tớ tiếp tục giải quyết và xử lý từng chuyện một. Nếu ko kết duyên, em tiếp tục mãi ôm tâm thái phù hợp thì yêu thương không phù hợp thì tan, anh cũng ôm ý suy nghĩ không thích miễn chống em. Như vậy tất cả chúng ta tiếp tục mãi mãi ko giải quyết và xử lý được chuyện này. Kết hít, sở hữu áp lực nặng nề rồi cũng chính là điều tốt, không tồn tại áp lực nặng nề trái đất tớ tiếp tục mãi chểnh mảng biếng.”
Diệp Dương lại hỏi: “Nếu sở hữu những việc nhưng mà kết duyên rồi vẫn ko giải quyết và xử lý nổi thì sao?”
Trương Kiền đáp: “Nhưng sở hữu những việc nếu như không kết duyên thì mãi mãi ko khi nào xẩy ra, những tư duy trước lúc kết duyên đều đơn giản lý luận suông, không tồn tại chân thành và ý nghĩa gì cả.”
Diệp Dương vịn người anh vùng lên, bàn tay cô men theo đòi cánh tay anh lướt lên, sau cùng vòng qua loa cổ anh, cô thì thầm: “Vậy không nhiều rời khỏi tất cả chúng ta cũng cần tách bạch rõ rệt bên trên mặt mũi tài chính tiếp tục, bản thân công bệnh gia sản trước lúc kết duyên lên đường. Lỡ sau đây xẩy ra chuyện ngoài ý ham muốn gì thì ly hít tiếp tục phiền lắm.”
Vẻ kinh ngạc thông thoáng lóe lên nhập đôi mắt anh: “Em ham muốn công bệnh tài sản?”
Diệp Dương mím môi, cô nói: “Em cũng chẳng sở hữu gì cả, chỉ mất chút chi phí tiết kiệm chi phí thôi, nhưng mà phân nửa cũng là vì sếp em tưởng vì như thế mối quan hệ của nhị tất cả chúng ta nhưng mà doanh nghiệp lấy được ‘Em đang được bước’ nên mới nhất cho tới em chi phí hoả hồng, vốn liếng em toan lấy mua sắm cho tới anh một cái đồng hồ đeo tay. Dù chẳng nhiều nhặn gì tuy nhiên cứ công bệnh lên đường. Anh là anh, em là em, rõ rệt phân minh, nếu như ly hít thiệt thì cũng chẳng ai tận dụng gì ai.”
Xem thêm: thế giới hoàn mỹ tập
Trương Kiền coi cô ko chớp đôi mắt.
Anh coi Diệp Dương như thế khiến cho cô đâm kinh hoảng, cần giải thích: “Chuyện này sẽ không tương quan cho tới tình yêu thâm thúy hoặc cạn cho tới đâu, đa phần là cho tới vô tư thôi, anh ko cần thiết lo…”
“Công bệnh lên đường.” Trương Kiền trình bày.
Bình luận