Bài thơ bắt đầu bằng “ngục giữa”, và kết thúc bằng “thi nhân”. Chi tiết này có ý nghĩa gì?
Dạy
“Trung tù” là trong điều kiện nhà tù. Thông thường “ngục trung” phải đi liền với “ngục nhân” nhưng đến cuối bài thơ người đọc lại bắt gặp hình ảnh của “người thi nhân”. Một “nhà thơ” ngay trong hoàn cảnh ngục tù. Đây là nét độc đáo của bài thơ. Có những nhà tù, nhưng dường như không có tù nhân. Điều này thể hiện bản lĩnh Hồ Chí Minh: luôn đứng cao hơn hoàn cảnh. Nhà tù có thể giam cầm thân xác Bác nhưng tâm hồn Bác luôn tuyệt đối tự do. Ý thơ này còn được lặp lại trong một bài thơ khác của ông trong Nhật ký trong tù: “Người tù trung cư tự do” (Ở lại trong tù khách được tự do).