Cốc ly...
"Tiên sinh...!Tôi đem canh giải rượu cho tới mang lại ngài."
Hạ Mễ Chúc tay bưng chén bát canh còn bốc sương, vừa vặn gõ cửa ngõ vừa vặn ngập ngừng so với người phía bên trong trình bày.
"Tiên sinh...?"
Đợi một khi cậu vẫn ko nghe được giờ đồng hồ đáp lại, Hạ Mễ Chúc quyết tâm: "Tiên sinh, tôi vô nhé."
Cạch.
Cánh cửa ngõ chống vốn liếng ko thể khóa phía bên trong bên dưới cái vặn nhẹ nhõm của cậu ngay thức thì há đi ra một chiếc khe.
Bên vô tối đen kịt, chỉ mất ánh sáng vừa đủ hình họa kể từ ánh trăng tối ni hấp thụ vào kể từ mặt mày tuy vậy hành lang cửa số nhằm há.
Bạn đang xem: mang theo bảo bảo bỏ trốn vợ em đừng hòng
Người vô chống không tồn tại há đèn.
Nếu ko nên thời điểm ngày hôm nay là rằm, sáu bảy giờ tối ở vùng quê hẻo lánh lâu đời này còn tồn tại ánh trăng, vì chưng ko điểm này tiếp tục tối đen kịt như mực, chỉ tay năm ngón cũng chẳng thấy.
Khu trọ tại trường mang lại hắn tá ở tạm thời này vốn liếng tiếp tục tối tăm, ni lại càng tăng quỷ dị, khiếp sợ.
Hạ Mễ Chúc tiếp tục quen thuộc với bóng tối như này bỗng nhiên cũng thấy tương đối sợ hãi, sở hữu phần lăn tăn ko biết sở hữu nên lên đường vô hay là không.
Thế tuy nhiên thời khắc cậu Open đi ra, phiên bản thân ái tiếp tục không tồn tại sự lựa lựa chọn.
Vụt!
Một bàn tay thò đi ra kể từ vô bóng tối sau ô cửa tóm chặt lấy cổ tay còn đang được giơ lên ko thả xuống vì như thế động tác Open của cậu.
"A!"
Choang!
Bát canh giải rượu vì như thế lực kéo bất thần khiến cho người chủ sở hữu đang được bưng nó tá hỏa ko kịp phòng ngừa nhưng mà rơi trực tiếp xuống khu đất, tạo ra một tiếng động chói tai vô nằm trong vô không khí sở hữu phần yên ổn lắng.
Tất cả đều thành công xuất sắc dọa dẫm sợ hãi Hạ Mễ Chúc.
Rầm!
Sau sống lưng vang lên giờ đồng hồ ô cửa đóng góp lại thiệt mạnh, tấn công trực tiếp vô lòng Hạ Mễ Chúc đang được sững sờ khiến cho cậu càng tăng hoảng sợ hãi.
Nhưng phía trên vẫn ko nên là toàn bộ...!Cái ôm lạnh lẽo rực bất thần ập cho tới, mạnh mẽ và uy lực, khốc liệt, nhốt thân ái thể vốn liếng miếng mai yếu hèn ớt của cậu vô lòng ngực lớn rộng lớn chẳng không giống gì dã thú kể từ vô bóng tối mới nhất thiệt sự là loại khiến cho cậu kinh hoàng.
"A! Đừng...!Buông tôi đi ra..."
Hạ Mễ Chúc hoảng loàn giãy đạp giụa mong muốn bay ngoài gọng kiềm của những người cơ, mặc dù thế một chút ít cũng ko tạo ra thành phẩm gì...
"Tiên sinh! Là ngài nên không? Lộ tiên sinh?"
Cậu bất lực vừa vặn vùng vẫy vừa vặn nhanh gọn xác nhận thân ái phận của những người đang được ôm bản thân, nỗ lực lấy lại điềm đạm.
"Tiên sinh! Ngài buông tôi đi ra.
Tôi...!Tôi là học tập trò của thầy Mạc.
Tôi..."
Rầm!
Tiếng vật thể rộng lớn ụp sập lên cái nệm cũ kỷ thành công xuất sắc cắt theo đường ngang lời nói lắp đặt bắp yếu hèn ớt của Hạ Mễ Chúc.
"Ưm...!Đau..."
Hạ Mễ Chúc rên rỉ bám theo phiên bản năng, trí nhớ vẫn còn đấy choáng ngợp vì như thế cú xoay gửi trời khu đất mới nhất vừa vặn ra mắt.
Thân thể nhỏ yếu hèn của cậu Chịu đựng ko nổi cái đập mạnh bất thần cơ, lại tăng bên trên người đè nén một toàn thân không giống rõ nét là cao to hơn cậu thật nhiều, xay cho tới xương cốt cậu như mong muốn chảy đi ra từng đoạn.
Trên chóp mũi vờn xung quanh một mùi hương rượu thơm sực nồng khiến cho người chỉ việc nghe tiếp tục mong muốn mê mệt, Hạ Mễ Chúc cơ phiên bản tiếp tục đoán được thân ái phận của những người đang được đè lên trên bản thân.
Thế tuy nhiên đối phương say, tựa như một con cái chó rộng lớn toàn hành vi bám theo phiên bản năng, trọn vẹn không tồn tại nghe thấy cậu trình bày gì, Hạ Mễ Chúc sở hữu chút bất lực ko biết nên làm thế nào mới nhất nên.
Nhưng còn ko đợi cậu lấy lại mức độ lực kể từ vô choáng ngợp và cả tâm lý nên ứng phó với trường hợp này thế này thì người bên trên tiếp tục sở hữu động tỉnh.
Mút mạnh.
Hạ Mễ Chúc sững sờ há rộng lớn hai con mắt lớn đen kịt láy của tớ Khi cảm biến được chút nhức nhối cùng theo với ẩm ướt lạnh lẽo rực bên trên cần thiết cổ nhỏ nhắn của tớ.
Không chỉ vậy, còn một đôi tay rộng lớn cũng lạnh lẽo rực chẳng thông thường cùng theo với sức khỏe ko thể kháng cự đang được không ngừng nghỉ đi ra mức độ lột đồ vật của cậu...!!!
"Tiên sinh! Tiên sinh! Anh...!Anh thực hiện gì!? Tiên sinh!"
Hạ Mễ Chúc hoảng loàn kêu vừa vặn giãy đạp giụa mong muốn rời bay bàn tay yêu tinh quỷ đang được kéo ăn mặc quần áo vốn liếng chẳng sở hữu bao nhiêu của cậu xuống.
Dù ko thể trông thấy mặt mày bản thân thời điểm hiện nay tuy nhiên cậu thề nguyền, đáp ứng nó Trắng bệch như tờ giấy tờ, còn nhăn nhún khó khăn coi.
Theo xúc cảm lạnh lẽo rực Khi chạm vô làn domain authority đuối rét khiến cho cậu rùng bản thân, Hạ Mễ Chúc tiếp tục hiểu rõ phiên bản thân ái hiện nay đang bị bịa vô trường hợp này, nó khiến cho cậu càng tăng hãi kinh, giãy đạp giụa càng tăng đi ra mức độ.
Nhưng có vẻ như vẫn thiệt tuyệt vọng...
"Tiên sinh anh...!Xin anh ngừng tay...!Đừng!"
Xẹt! Bộp!
Hạ Mễ Chúc vô lực phảng phất thốt Khi cái quần jean bị kéo mạnh thoát ra khỏi th@n bên dưới của tớ, rồi bị quăng trực tiếp xuống bên dưới khu đất.
Xem thêm: hướng dẫn xử lý rác thải
Đôi tay nhỏ yếu hèn cũng trở thành bắt lấy, nhốt bên trên đỉnh đầu, ko thể tạo ra chút uy hiếp này cho những người bên trên nữa.
Tuyệt vọng nằm trong hoảng loàn khiến cho đuôi đôi mắt cậu đỏ chót lên, làn nước ấm cúng tiếp tục tụ tập bên trên khoanh đôi mắt, nhỏ yếu hèn lại xứng đáng thương.
"Tiên...!Tiên sinh...!Xin anh..."
Hạ Mễ Chúc lập cập rẩy khóc van lơn, nỗ lực há lớn đôi mắt coi người phái nam nhân to lớn vô bóng tối.
Nhưng toàn bộ của những người cơ đều bị màng sương bên trên hai con mắt cậu nằm trong bóng tối bao quấn, một chút ít cũng ko thể trông thấy được mặc dù là cái bóng hình.
Cậu chỉ rất có thể trải qua sự vấp chạm nhưng mà nhận thấy được đối phương, mặc dù một chút ít cậu cũng không thích sử dụng sử dụng phương pháp này.
Bàn tay lớn rộng lớn còn đem bám theo vết chai du tẩu bên trên làn domain authority mềm mịn, còn tồn tại...!Chỉ một tay thôi tiếp tục rất có thể tóm hoàn toàn nhì cổ tay của cậu nhưng mà chẳng phí chút mức độ lực này.
Đôi người mẫu chân dài hữu lực bộc vô lớp vải vóc vóc dày tuy nhiên ko chút thô rát mạnh mẽ và uy lực ngăn lại nhì cái chân lộn xộn vẫy giẫm của cậu.
Cơ bụng săn bắn vững chắc cộm lên bên dưới lớp áo sơ-mi thỉnh phảng phất lại yêu tinh sát lên trên người cậu...!Mười phần uy hiếp, ko thể bỏ lỡ...
Chẳng cần thiết coi Hạ Mễ Chúc cũng biết người phía bên trên chắc chắn rằng là 1 Alpha mạnh mẽ và uy lực, một Beta như cậu vốn liếng tiếp tục yếu hèn ớt gầy nhom gầy đét làm thế nào rất có thể vùng bay được bên dưới sự nhốt của hắn.
"Tiên sinh! Xin anh...!Làm ơn...!A!"
Hạ Mễ Chúc nhấp lên xuống Output đầu ra mức độ cầu van lơn, thay đổi lại là một chiếc gặm mạnh vô nụ hoa trước vùng ngực khiến cho toàn thân ái cậu lập cập rẩy.
"Ngoan..."
Một chữ đem bám theo ý tứ đi ra mệnh lệnh ko được chấp nhận kể từ chối nằm trong tương đối lạnh lẽo sở hữu mùi hương rượu say nồng vang lên phía trên mặt tai khiến cho cậu tá hỏa, hai con mắt ngập nước cũng há lớn.
Hạ Mễ Chúc như tổn thất lên đường năng lượng phản kháng vốn liếng chẳng sở hữu bao nhiêu, ngờ ngạc ở bên dưới thân ái người cơ, khoác mang lại hắn ko biết nặng trĩu nhẹ nhõm nhưng mà nhằm lại từng vết vệt đem bám theo nhức nhối bên trên người cậu.
Cho cho tới Khi đôi bàn chân bị người tách đi ra nhì mặt mày, nhằm lộ cửa ngõ động mềm mịn say sưa người...
"Đừng! Đừng! Không! Không!"
Hạ Mễ Chúc sợ hãi rồi.
Cậu thiệt sự rất rất sợ hãi nhưng mà gom không còn toàn cỗ mức độ lực lên đường phản kháng, sở hữu ý tứ mong muốn dập nồi dìm thuyền với những người cơ...!Nhưng cậu lấy đồ vật gi nhưng mà nghĩ về nằm trong người tớ quyên sinh chứ...
Xẹt!
"A!!!"
Theo một giờ đồng hồ domain authority thịt bị xé rách nát vang lên, người bên trên nệm hiện nay đang bị ác nằm mê dày vò cũng ko thể Chịu đựng nổi nhưng mà hét lớn rồi kinh hoàng ngồi nhảy dậy.
"A a...!Ha ha..."
Hạ Mễ Chúc toàn thân ái ướt đầm như vừa mới được vớt kể từ nội địa đi ra, không ngừng nghỉ thở hào hển như bị thiếu hụt khí.
Lòng ngực phập phồng tăng lên và giảm xuống nằm trong trái ngược tim nhảy cuồng loạn đều khiến cho cậu cảm nhận thấy trở ngại.
"Oa oa..."
Bỗng dưng ở kề bên vang lên giờ đồng hồ khóc rắm rức của trẻ con con cái kéo lại vong linh tựa như chết trôi của cậu.
Hạ Mễ Chúc trả hồn hấp tấp vàng xoay người nhích tấm thân ái mướt nước cho tới ở kề bên đứa nhỏ nhắn đang được thủ thỉ, hạ giọng gạ gẫm dành riêng.
"A Thụy ngoan ngoãn, chớ khóc.
Xem thêm: tác giả mộng tiêu nhị
Ba phụ thân van lơn lỗi.
Là lỗi của phụ thân phụ thân.
Ngoan...!Ngoan..."
Cậu vừa vặn gạ gẫm vừa vặn ở nghiêng bao phủ lấy đứa nhỏ, tay nhẹ nhõm che chở trên tấm sống lưng nhỏ nhắn của chính nó, siêu quen thuộc tay, chẳng chút trở ngại nhưng mà gạ gẫm đứa nhỏ nín khóc.
"Haizz..."
Trong bóng tối chỉ với giờ đồng hồ thở lâu năm sở hữu phần bất lực....
Bình luận