Sa Lâm nhìn chằm chằm vô cô rộng lớn nửa ngày mới mẻ chỉ lên bên trên lầu, “Ở buồng nghỉ.”
Phòng ngủ…
Bạn đang xem: khế ước đàn ukulele
Từ ngữ đen sì tối làm thế nào.
Nếu thay đổi lại ngôi nhà cô thì nhị kể từ cơ vô cùng nghe vô cùng êm ấm.
Cô xoay đầu tăng trưởng lầu, Sa Lâm nghĩ về suy nghĩ rồi cũng theo dõi lên lầu.
Phòng ngủ phía trên tầng nhị ko khó khăn lần, sau khoản thời gian đẩy cửa ngõ chống đi ra, Trang Noãn Thần chỉ cảm nhận thấy một cơn đau đầu và chóng mặt. Ngoài hành lang cửa số là bóng tối huyễn hoặc, kể từ phỏng cao này nhìn xuống hoàn toàn có thể đơn giản dễ dàng bắt gặp cảnh tối nằm mê ảo của Bắc Kinh. Ánh đèn kể từ những toà ngôi nhà cao tầng liền kề đầy đủ nhằm tạo nên cảm giác của mắt lúc lắc động, tuy nhiên cảnh tối mặc dù có rất đẹp thế nào thì cũng ko thể đối chiếu được với việc lúc lắc động tuy nhiên người nam nhi bên trên nệm mang đến.
Bên vô tràn trề hương thơm mùi hương của anh ý, các mùa quấn lấy cô, đầy đủ nhằm khiến cho cô nhức nhối cho tới nấc thay đổi ko nổi.
Còn sở hữu thông thoáng hương thơm rượu.
Chẳng lẽ…
Trang Noãn Thần nghĩ về cũng còn chưa kịp nghĩ về ngay tắp lự bước tiến bộ lên, đứng ở đầu nệm, kể từ bên trên cao nhìn xuống Giang Mạc Viễn. Anh đang được ngủ một cơ hội u ám, đầu mi nhíu chặt lại, cái chăn mỏng manh tủ chuồn 50% thân thuộc người anh, khá thở theo dõi lồng ngực tuy nhiên phập phồng tăng giảm, lồng ngực dày rộng lớn rắn chắc hẳn khiến cho người không giống nên lưu giữ nhung. Quần áo bên trên người đã trở nên tháo dỡ tinh khiết, toàn bộ đều được đặt điều bên trên sô trộn ở lân cận, nhất là áo sơ-mi được xếp nhỏ gọn, xinh đẹp đi ra là vì Sa Lâm thực hiện.
Bởi vì thế người tài xuất sắc như anh, tuy nhiên trong cuộc sống thường ngày hằng ngày lại ko học tập được cơ hội cấp áo sơ-mi thế nào, cho nên vì thế cô luôn luôn ở trước mặt mũi anh kiêu ngạo về điểm đó, fake áo sơ-mi đang được cấp nhỏ gọn tuy nhiên khoe khoang vùng với anh.
Anh ngủ ở vô buồng nghỉ của Sa Lâm, trong cả đồng hồ đeo tay cũng tháo dỡ xuống đặt điều bên trên tủ đầu nệm, bất ngờ như thể đang được ở vô chống của tôi.
Trang Noãn Thần nhẹ dịu ngồi xuống, khẽ vuốt lên nhị má anh, trái ngược tim nhức nhối, tuồng như anh ngủ lâu rồi, vô cùng say sưa.
Là vì thế say rượu sao?
Anh vẫn húp thật nhiều rượu?
Anh húp say rồi làm cái gi với Sa Lâm?
Bình thông thường anh vẫn hoặc cho tới điểm này hay những cũng giống như cô đấy là thứ tự thứ nhất tới?
“Anh ấy húp nhiều rượu lắm sao?” Cô biết Sa Lâm đứng ở cửa ngõ.
Sa Lâm đang được đứng ở cửa ngõ, cũng nghe thấy thắc mắc này của cô ấy, thứ tự này cô tao ko vấn đáp thắc mắc của Trang Noãn Thần và lại rằng, “Trang Noãn Thần, tất cả chúng ta nên thì thầm cùng nhau.”
Trang Noãn Thần xoay đầu nhìn đi ra cửa ngõ, ánh sáng của đèn ngoài hiên nhà như thực như ảo, trong vòng tương khắc cơ cô như mơ hồ nước thấy được chủ yếu bản thân.
***
Phòng khách hàng lầu một, bầu không khí sở hữu chút lạnh giá.
Không biết là vì sức nóng phỏng bên phía ngoài hạ xuống hoặc sao tuy nhiên Trang Noãn Thần cảm nhận thấy như sở hữu bão giá buốt lùa vô, từng chút bào mòn trái ngược tim cô, thực hiện cơ hội nào thì cũng ko rét lên được.
Toàn cỗ phòng tiếp khách được tô điểm vô cùng rất đẹp, mọi nơi tràn ngập hương thơm phụ phái đẹp.
Mối mối quan hệ của cô ấy với Sa Lâm trước giờ vốn liếng ko đảm bảo chất lượng, căn chống này tất cả đều sang chảnh, còn ngôi nhà cô việc tô điểm lấy white color thực hiện chủ yếu, cũng chính vì cô mến sự giản dị, càng giản dị càng đảm bảo chất lượng.
Trên bàn trà được đặt điều nhị ly trà rét, hương thơm trà rét phả đi ra, thanh nhã tịch mịch, chỉ tiếc là ko phù hợp với tòa nhà này.
Trang Noãn Thần ko am tường về trà, tuy nhiên kể từ khi gả mang lại Giang Mạc Viễn thì cũng chính thức biết một chút ít, thông thường những khi rảnh rỗi Giang Mạc Viễn cũng hoặc dạy dỗ cô về trà đạo, cứ thường ngày lại sở hữu người giảng dạy dỗ như vậy thì không ít cũng hiểu rõ vài ba phần.
Trà ở trước đôi mắt này là loại trà tuy nhiên Giang Mạc Viễn mến húp nhất.
Trang Noãn Thần vẫn yên lặng, rứa lấy tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, đắng chát…
Đắng chát này sẽ không nên ở trà, tuy nhiên là ở tim.
Còn Sa Lâm là kẻ hé mồm trước đánh tan bầu không khí mệt mỏi, tiếng nói ko hề khoe khoang vùng, ngược lại điềm đạm kể, “Mạc Viễn vẫn đưa ra quyết định ở lân cận tôi, Cửa Hàng chúng tôi tiếp tục nhanh gọn lẹ tách ngoài Bắc Kinh.”
Ngón tay rứa tách trà của Trang Noãn Thần khá cứng lag, đùng một cái sở hữu chút nhức nhối xẹt qua quýt ngón tay, là bị trà rét sánh đi ra thực hiện rộp một chút ít. Sau Lúc Sa Lâm rằng đoạn tiếng này thì ko rằng tiếp nữa, chỉ để ý biến đổi bên trên mặt mũi cô.
Hàng mi lâu năm vừa đẹp lép vế ánh nhìn chợt chuyển đổi, khi giương đôi mắt lên thì Trang Noãn Thần vẫn điềm đạm quay về, “Tôi nghĩ về nếu như Mạc Viễn thực sự sở hữu đưa ra quyết định này thì anh ấy tiếp tục rằng với tôi, những chuyện xứng đáng coi thường như vậy này anh ấy sẽ không còn thực hiện.”
“Đây cũng chính là chuyện anh ấy vừa vặn đưa ra quyết định.” Sa Lâm húp ngụm trà, sau khoản thời gian buông tách trà lại rằng một câu, “Tôi và anh ấy đã và đang từng lên nệm, giờ cô cũng thấy anh ấy ngủ ở vô ngôi nhà tôi tuy nhiên.”
“Nếu đúng thật tiếng cô rằng thì thiệt đi ra tôi hoàn toàn có thể tin tưởng.” Trang Noãn Thần gắt gao áp dụng sự nhức nhối trong trái tim, thổ lộ nghe thiệt nhẹ dịu, “Nhưng tuy nhiên tôi lại sở hữu cảm xúc rằng đấy là ảo giác của tôi cô.”
Sa Lâm sửng oi, nhíu mi, “Cô sở hữu ý gì?”
Trang Noãn Thần tương tự như thong thả nhã đùa nghịch tặc tách trà, thản nhiên rằng, “Chỉ kinh hoảng sau khoản thời gian anh ấy say coi cô là tôi, chuyện này cũng ko nên là ko thể xẩy ra.”
Cho mặc dù nhức lòng, cô cũng ko thể yếu ớt ở trước mặt mũi kẻ địch được, phụ phái đẹp nếu như sở hữu đâu lòng cũng tiếp tục trực tiếp sống lưng hơn thế nữa trước mặt mũi tình địch, thực sự chính lý thích hợp tình cũng khá được hoặc là vì người bày trò cũng như vậy, tối thiểu ko thể nhằm đối phương được tự do thoải mái trong trái tim. Tình địch quyết đấu, rằng White đi ra đó là thách thức tập luyện tư tưởng tuy nhiên thôi.
Ai mạnh mẽ và tự tin cho tới sau cùng thì tiếp tục là kẻ thắng lợi, đạo lý này như 1 câu nói: ‘Lời giả dối rằng chục ngàn thứ tự đó là sự thật’.
Cho nên, thời điểm này, Trang Noãn Thần nỗ lực làm cho bản thân thiệt mạnh mẽ và tự tin, mặc dù cô rằng lộn xộn, tuy nhiên Giang Mạc Viễn húp rượu là thiệt, nam nhi khi say rượu thì có lẽ ai hoàn toàn có thể hiểu rằng tâm tư tình cảm của mình chứ?
Quả nhiên, sau khoản thời gian Sa Lâm nghe được những tiếng như thế thì sắc mặt mũi đùng một cái trở thành khó khăn coi, khoé môi nhếch lên, qua quýt một, nhị phút mới mẻ hừ giá buốt, rằng một câu, “Trang Noãn Thần, nhường nhịn như cô vượt lên trước tôn vinh phiên bản thân thuộc bản thân rồi, với hoàn cảnh giờ đây của Mạc Viễn thì cô thực sự chẳng chung được gì mang lại anh ấy cả.”
Như hình hình ảnh ở vô vượt lên trước khứ lại một đợt tiếp nhữa xuất hiện nay trước đôi mắt, tiếng rằng của Sa Lâm thời điểm này khiến cho cô nghĩ về cho tới Hứa Mộ Giai.
“Cô ham muốn rằng gì?” Tuy là chất vấn vậy tuy nhiên cô đã và đang mơ hồ nước đoán đi ra được tiếp theo sau Sa Lâm tiếp tục rằng gì.
Sa Lâm chỉnh lại kiểu ngồi, sắc mặt mũi khó khăn coi vừa vặn rồi cũng khá thời gian nhanh được kiểm soát và điều chỉnh lại, ko khó khăn để xem đi ra cô tao vẫn sẵn sàng kỹ lưỡng buổi thì thầm này, tối thiểu là giờ đây cô tao vẫn không hề xấu xí hổ và thụ động như thứ tự thứ nhất chạm mặt mũi với Trang Noãn Thần, “Cô ở lân cận Mạc Viễn căn phiên bản là không hỗ trợ gì được mang lại anh ấy, tuy rằng lúc này cô là tổng giám đốc của Vạn Tuyên tuy nhiên nói tới kỹ năng cô ko vì thế tôi, nói tới quyền lực thì cô đương nhiên ko thể này vì thế ngôi nhà bọn họ Nam. Tuy hiện nay bọn họ Nam bị Tiêu Duy kiềm hãm, tuy nhiên lạc đà gầy đét vẫn to hơn ngựa, tía tôi vẫn luôn luôn mong ước tôi và Mạc Viễn hoàn toàn có thể ở cùng nhau, sở hữu sự tương hỗ kể từ tía tôi nghĩ về Mạc Viễn tiếp tục vô cùng thời gian nhanh tái hiện từ trên đầu.”
Trang Noãn Thần nhẹ dịu cười cợt, “Điều khiếu nại thứ nhất này đó là tôi nên tách ngoài Mạc Viễn.”
“Cô thực sự người lanh lợi.” Sa Lâm gật đầu.
Trang Noãn Thần cười cợt cười cợt, lại tự động bản thân sập thêm 1 tách trà, động tác cử chỉ thong dong, điềm đạm.
“Trang Noãn Thần, sự nghiệp của Mạc Viễn bắt gặp nên nguy hại, cô cũng không hỗ trợ được gì, tôi thiếu hiểu biết cô còn bám lấy anh ấy thực hiện vật gì.” Sa Lâm rất cao tiếng nói.
Xem thêm: ngôn của anh
Mùi trà vẫn thom như trước đó.
“Tôi nghĩ về chuyện thế này vẫn nên đợi sau khoản thời gian Mạc Viễn tỉnh lại chủ yếu mồm rằng với tôi thì đảm bảo chất lượng rộng lớn.”
“Trang Noãn Thần, cô sở hữu ý gì!”
“Ý tứ vô cùng giản dị, tiếng này kể từ mồm Mạc Viễn thổ lộ thì tôi tiếp tục tin tưởng, tuy nhiên kể từ mồm cô thổ lộ thì tôi ko tin tưởng.” Ánh đôi mắt Trang Noãn Thần điềm đạm.
Sa Lâm đùng một cái bắt tay trở thành quả đấm, “Cô là vượt lên trước mạnh mẽ và tự tin hay những bị váng đầu rồi? Chẳng lẽ tin tưởng tưởng Mạc Viễn cho tới vậy? Cô một chút ít cũng không ngại lắng đấy là ý của anh ý ấy, chẳng qua quýt là anh ấy ko biết nên hé mồm rằng với cô thế nào?”
“Mạc Viễn là kẻ nam nhi vô cùng sở hữu nguyên lý, anh ấy từng rằng với tôi, anh ấy và cô vĩnh viễn cũng ko thể này ở lân cận nhau, khi cơ tôi vẫn tin tưởng rồi. Anh ấy là kẻ nam nhi kiêu ngạo sao hoàn toàn có thể ở trước mặt mũi phụ phái đẹp giở trò chân đứng nhị thuyền xứng đáng coi thường như thế chứ?” Trang Noãn Thần nói đến việc anh cảm nhận thấy bịn rịn, “Tôi không hỗ trợ được Mạc Viễn gì nhiều, tuy nhiên tôi cảm nhận thấy, là bà xã chứ không cần nên là siêu loài người gì rồi cũng thực hiện được, miễn sao khi anh ấy bắt gặp chuyện tôi ko thực hiện nhiệm vụ của anh ý ấy là được rồi. Tính tình Mạc Viễn thế nào tôi nghĩ về cô cũng hiểu rất rõ ràng, nếu như anh ấy thực sự mệt rũ rời, thực sự ham muốn buông vứt đoạn hôn nhân gia đình này, hoặc là vì thế quyền lợi tuy nhiên đưa ra quyết định buông vứt đoạn tình thương này thì tôi nghĩ về với thái phỏng thực hiện người của anh ý ấy chắc chắn tiếp tục rằng trực tiếp, như tiếng tôi rằng cơ, trong cả cho tới việc biểu lòi ra cũng không tồn tại thì chỉ hoàn toàn có thể triệu chứng bản thân rằng, cô đang được giả dối.”
“Cô…”
“Về việc ngày hôm nay vì thế sao anh ấy ở trong nhà cô, thiệt đi ra hóng sau khoản thời gian anh ấy tỉnh rượu thì tôi tiếp tục biết thôi, sở hữu vài ba chuyện anh ấy tiếp tục cảm nhận thấy không nhất thiết phải giấu quanh tôi.” Trang Noãn Thần rằng đoạn vùng lên, “Tóm lại, vẫn nên cảm ơn cô vẫn che chở mang lại ông xã tôi, tuy nhiên song cho tới phía trên thôi, tôi cho tới là để lấy anh ấy về.”
“Từ kể từ.” Thấy cô ham muốn lên lầu, Sa Lâm gọi cô lại.
Trang Noãn Thần giới hạn bước, xoay đầu nhìn Sa Lâm.
Sa Lâm ngồi bên trên vị trí, vô cùng thời gian nhanh ánh nhìn thâm thúy thẳm cũng ko thể này tủ chuồn được sự mệt rũ rời, thở lâu năm một khá, cô rằng, “Cô tránh việc chất vấn anh ấy vì thế sao lại ở nhà đất của tôi, vì thế ngay lập tức chủ yếu anh ấy cũng ko biết.”
Trang Noãn Thần giật thột.
“Anh ấy ở câu lạc cỗ húp thật nhiều rượu, tôi cho tới câu lạc cỗ nhằm bắt gặp các bạn vừa vặn khi thấy anh ấy, khi cơ anh ấy vẫn húp cho tới say mèm, tôi quen thuộc biết Mạc Viễn nhiều năm như thế đấy là thứ tự thứ nhất tôi thấy anh ấy húp say cho tới thê.” Sa Lâm dựa người vô ghế, lẳng lặng đối lập nằm trong cô, “Là tôi fake anh ấy về bên, cũng chính vì tôi ko biết vị trí nhà đất của nhị người giờ đây ở đâu, càng ko thể chất vấn anh ấy được, điện thoại thông minh của Châu Niên thì gọi ko được, cho nên vì thế tôi chỉ hoàn toàn có thể fake anh ấy về ngôi nhà tôi trước.”
Giọng rằng của cô ấy tao vô cùng nhẹ nhàng, như thể mặt mũi hồ nước ko gợn sóng li ty, yên bình như mặt mũi gương, bao hàm hai con mắt của cô ấy tao.
Một mặt mũi này của Sa Lâm lại khiến cho Trang Noãn Thần trong thời điểm tạm thời giới hạn bước ko lên lầu nữa, cô một đợt tiếp nhữa ngồi xuống, biết Sa Lâm hẳn là còn tồn tại tiếng ham muốn rằng.
“Nói không tồn tại ý loại là giả dối, khi nhằm Mạc Viễn phía trên nệm bản thân tôi thực sự vô cùng ham muốn tận dụng thời cơ này nhằm anh ấy phạm sai lầm không mong muốn, chỉ tiếc, vô mồm anh ấy toàn gọi thương hiệu cô.” Khoé đôi mắt Sa Lâm khá đỏ lòm, tuy nhiên vô cùng thời gian nhanh lại quật cường ngăn cùng nước đôi mắt chảy xuống, giương đôi mắt lên nhign vô đôi mắt cô, “Thật đi ra thứ tự cơ Mạc Viễn chuồn công tác làm việc tôi cũng khá ham muốn lần thời cơ này, tôi thực sự theo dõi Mạc Viễn, thậm chí còn còn ở nằm trong chống với anh ấy.”
Trang Noãn Thần biết cô ấy nói đến việc chuyện này, lại nghe cô ấy quá nhận ở nằm trong chống với Giang Mạc Viễn thì trong trái tim không ít sở hữu chút ko phấn chấn.
“Cô tin tưởng không? Tôi quá khi anh ấy đang được ngủ thì tháo dỡ không còn ăn mặc quần áo rồi nhào vô trong trái tim anh ấy.” Sa Lâm rằng đoạn thì cười cợt cực khổ, “Buồn cười cợt đó là anh ấy vô cùng thời gian nhanh tỉnh giấc, biết tôi ko nên là cô thì thiếu hụt chút nữa vẫn người sử dụng nước giá buốt xối bị tiêu diệt tôi.”
Trang Noãn Thần choáng ngợp, cô cũng ko biết sở hữu chuyện như thế xẩy ra.
Sa Lâm vẫn tồn tại khóc.
Cô nhìn Sa Lâm, sở hữu chút nhức lòng.
“Tôi yêu thương Mạc Viễn nhiều năm, kể từ thứ tự thứ nhất bắt gặp anh ấy ngay tắp lự yêu thương, tôi vẫn nghĩ về cho tới chuyện ở mặt mũi anh ấy, rồi tiếp tục phát triển thành bà xã ông xã, khi yêu mến với anh ấy tôi ngay tắp lự mong đợi cho tới ngày anh ấy cầu thơm với tôi, không mong muốn toàn bộ đều sai rồi. Trong lòng anh ấy, nặng trĩu nhất vẫn chính là tình bạn bè, tuy nhiên có lẽ rằng là vì tôi ko thể lúc lắc đầy đủ địa điểm cần thiết trong trái tim anh ấy. Mạc Thâm yêu thương tôi, anh ấy vì thế không thích nhằm em trai bản thân tuyệt vọng nên vẫn dữ thế chủ động buông tay tôi và cưng chiều vứt tình thương này, thân thuộc bạn bè và phụ phái đẹp thì anh ấy vẫn lựa chọn anh em…” Nói cho tới phía trên tiếng nói của Sa Lâm càng nghẹn ngào.
Trang Noãn Thần khẽ thở lâu năm một khá, lấy khăn tay fake mang lại cô ấy, cô yên lặng.
“Cho nên tôi vẫn thông thường hoặc nghĩ về, nếu như khi ấy thay đổi lại là cô thì anh ấy hoàn toàn có thể đẩy cô đi ra hoặc không?” Sa Lâm nhận lấy khăn tay, vệ sinh nước đôi mắt bên trên mặt mũi, nức nở vài ba giờ đồng hồ rồi tức thì rung lắc đầu, khoé đôi mắt đuôi mi lòi ra cực khổ sở, “Không, anh ấy sao hoàn toàn có thể thực hiện thế với cô? Tôi ko thể ko quá nhận rằng, Mạc Viễn thực sự yêu thương cô.”
Trang Noãn Thần yên lặng lắng tai, cô nên van lơn lỗi không? Không, vô tình thương yêu thì cả nam nhi lẫn lộn phụ phái đẹp thường rất ích kỷ.
“Lúc tôi biết sở hữu tồn bên trên một người là cô, cô sở hữu biết tâm lý của tôi thế nào không?” Sa Lâm như thể tự động chất vấn tự động đáp, “Tôi thiệt đi ra vô cùng hạnh phúc, cũng chính vì cỗ dáng vẻ bên phía ngoài của cô ấy vô cùng như thể tôi, tôi cứ tưởng Mạc Viễn luôn ghi nhớ được tôi nên mới mẻ lựa chọn cô. Thực đi ra, nhiều năm như thế tôi ko lúc nào ngừng quan hoài cho tới chuyện của anh ý ấy, tôi biết cô là tình nhân của anh ý ấy, thông thường xuyên theo dõi anh ấy tham gia những buổi tiệc xã uỷ thác, tôi cũng biết anh ấy vì thế ham muốn hứng đần tài chính mang lại cô nên dấm dúi sau sống lưng cô liên hệ với nhị cửa hàng trình độ thâu tóm về những cỗ váy lễ phục tuy nhiên cô rao buôn bán bên trên mạng, cho nên vì thế một tương khắc cơ tôi sở hữu chút kinh hoảng hãi, chỉ cảm nhận thấy Mặc Viễn tuồng như đang được tráng lệ.”
Lời rằng của Sa Lâm ngoài dự liệu khiến cho cô giật thột, rộng lớn nửa ngày mới mẻ nhảy thốt đi ra được thắc mắc, “Cô nói… Hai cửa hàng chuyên nghiệp thâu tóm về lễ phục của tôi là vì Mạc Viễn liên lạc?”
“Cô ko biết chuyện này?” Lần này cho tới lượt Sa Lâm ngây ngẩn khắp cơ thể.
Cô nhẹ dịu rung lắc đầu…
Nếu Sa Lâm ko dữ thế chủ động nói đến chuyện này chỉ kinh hoảng là cả đời này cô cũng ko thể hiểu rằng, rõ nét là Giang Mạc Viễn không thích nhằm cô biết chuyện này, cho nên vì thế ngay lập tức từ trên đầu anh dường như không biểu lòi ra, khi ấy… Cô chỉ lưu giữ anh ở trong nhà cô bắt gặp cô rao buôn bán lễ phục, anh chỉ điềm đạm chất vấn cô sở hữu nên thiếu hụt chi phí hay là không, tiếp sau đó sở hữu nhị cửa hàng dữ thế chủ động contact với cô, cô mừng rỡ nhắc cho tới chuyện này trước mặt mũi anh, còn anh thì sở hữu bộc lộ gì đâu? Tự nhiên mà đến mức ko thể bất ngờ rộng lớn.
Ngực nhức âm ỷ…
Giang Mạc Viễn nhường nhịn như vô cùng mến người sử dụng công thức này đối đãi với cô, nếu như vậy, còn tồn tại từng nào chuyện anh lặng lẽ thực hiện tuy nhiên cô ko biết?
Sa Lâm thấy vẻ mặt mũi của cô ấy ko giống như là đang giả dối, ánh nhìn dần dần trở thành âm u, “Tôi thiệt sự vô cùng hâm mộ cô, có lẽ rằng là anh ấy kinh hoảng cô biết sẽ không còn được bất ngờ.”
Trang Noãn Thần bắt chặt tay lại, vì thế những quan hoài của anh ý. Đúng là nhờ số chi phí này mà số chi phí gửi ngân hàng của cô ấy mới mẻ dần dần tăng thêm.
“Tôi ko thể ko quá nhận là tôi đã bại, bại bên dưới tay Trang Noãn Thần cô.” Rốt viên Sa Lâm cũng ngừng khóc, khoé đôi mắt hồng hồng như con cái thỏ, sụt sịt hít mũi.
“Cũng khó khăn mang lại cô Lúc nên rằng mang lại tôi những điều này, tôi vẫn nghĩ về cô vĩnh viễn sẽ không còn rằng những điều này với tôi.” Thật lâu sau, Trang Noãn Thần mới mẻ nhẹ nhàng tiếng nói.
Sa Lâm giương đôi mắt, “Thực đi ra từ trên đầu cho tới cuối tôi ko quá nhận là bản thân bại, theo thứ tự luôn luôn ham muốn giành giật thủ thời cơ. Lần cơ ở câu lạc cỗ tối tôi biết tôi đã trọn vẹn mất mặt chuồn Giang Mạc Viễn, tôi nghĩ về thứ tự cơ ở câu lạc cỗ tối, cô cũng có thể có yếu tố ham muốn chất vấn tôi.”
Trang Noãn Thần lưu giữ cho tới thứ tự ở câu lạc cỗ tối cơ, cụp đôi mắt xuống thản nhiên rằng, “Tôi nghĩ về vẫn không hề cần thiết nữa.”
Có thể nghe được kể từ vô mồm một tình địch những điều này, cô trong trái tim Mạc Viễn thế nào cô một chút ít cũng ko ngờ vực.
“Đã nói đến việc vậy rồi thì cứ thổ lộ không còn toàn bộ chuồn, chứa chấp giấu quanh một vài ba chuyện càng khiến cho tôi ko hạnh phúc gì.” Sa Lâm nhẹ dịu rung lắc đầu, thở lâu năm một khá, “Khi cơ Ben nhằm tôi ở lân cận Mạc Viễn, thiệt đi ra tôi biết ý của Ben, con cái cáo già nua cơ mặt phí ngoài thì so với Mạc Viễn rất tuyệt, tuy nhiên thực tiễn chẳng nên ham muốn sợ hãi Mạc Viễn sao? Lợi dụng anh ấy đoạn rồi lại hung hăng dẫm nát nhừ bên dưới chân. Lúc trước tôi, vì thế tiếp cận Mạc Viễn nên khoác kệ tâm tư tình cảm của ông tao, tuy nhiên thời hạn lâu năm tôi cũng nhìn đi ra được, rằng thiệt, Ben cũng khá mến cô, tôi nghĩ về Mạc Viễn cũng biết chuyện này.”
Trang Noãn Thần lưu giữ cho tới khoảng tầm thời hạn Ben liên tiếp tặng hoa mang lại cô, ngực ngay tắp lự nghẹn lại.
“Nếu rằng Mạc Viễn là loại người chỉ vì thế tiến bộ về phần bên trước tuy nhiên ko kể từ thủ đoạn, vậy khi cơ anh ấy hoàn toàn có thể đá cô chuồn rồi.”
Cô giật thột, ko biết tiếng rằng của Sa Lâm là thạt hoặc fake.
“Câu chuyện của tôi nhường nhịn như ra đi quá tuyệt vời rồi, tất yếu vừa vặn rồi cũng chỉ là vì tôi suy luận tuy nhiên thôi.” Sa Lâm mệt rũ rời vuốt tóc một chiếc, sau khoản thời gian húp một ngụm trà ngay tắp lự quan sát về phía Trang Noãn Thần, “Ngày cơ ở câu lạc cỗ tối, Mạc Viễn thiệt đi ra nên chuồn bàn khuôn khổ liên minh với với Cao Quý, tiếp sau đó tôi lại cho tới, lại bị Cao Quý hiểu nhầm cho rằng nữ giới của Mạc Viễn, khi tôi chuồn lấy rượu thì cô cho tới, có lẽ rằng Mạc Viễn đang được giẫn dữ cô mới mẻ thực hiện như thế, người như anh ấy lại bị một người phụ phái đẹp kiểm soát xúc cảm vẫn chính là thứ tự thứ nhất, tôi chỉ biết là tôi vẫn mất mặt chuồn anh ấy.”
Trang Noãn Thần cười cợt cực khổ trong trái tim.
Xem thêm: chi dau em chong
“Từ lâu tôi vẫn biết bản thân và Giang Mạc Viễn không hề kỹ năng nữa, cũng biết tôi nên kìm nén lại hành động của tôi mới mẻ ko khiến cho anh ấy thấy phiền, Cát Na mắng tôi vô cùng chính, nếu mà tôi ko thực hiện điều sai quấy thì tôi hoàn toàn có thể tận dụng sự áy náy của Mạc Viễn để thay thế thay đổi viên diện, tuy nhiên song giờ đây thì không tồn tại kỹ năng ấy nữa rồi. Tôi sai rất nhiều, ví như chuyện lấy trộm đá quý sinh nhật tuy nhiên anh ấy sẵn sàng mang lại cô.” Sa Lâm gặm đớp môi, ngón tay khẽ run rẩy lên, “Nhưng tuy nhiên tôi ko ngờ cho tới là cô cũng ko nên kẻ ngốc, ko hề nói đến chuyện này.”
Nghe cho tới phía trên Trang Noãn Thần rốt viên cũng sáng sủa tỏ, trong trái tim chứa chấp giấu quanh những uẩn khúc cũng bất ngờ được tháo dỡ vứt, tuy nhiên song cô ko rõ rệt, Sa Lâm trọn vẹn ko quan trọng nên tháo dỡ vứt nút thắt trong trái tim chung cô, “Cô khi sinh ra đã bẩm sinh kiêu ngạo vì thế sao nên rằng với tôi chuyện này? Nếu như cô ko rằng thì hoàn toàn có thể tôi vẫn kế tiếp hiểu nhầm, nếu như vậy thì cô mới mẻ cọ hận được chứ.”
Sa Lâm hít mũi, “Cô cũng rằng tôi khi sinh ra đã bẩm sinh kiêu ngạo, nên có thể quá nhận 1 mình cô là đối thủ cạnh tranh.” Nói đoạn tiếng này cô ấy giương đôi mắt lên nhìn cô, ánh nhìn sáng sủa quắc, “Trang Noãn Thần, cô lưu giữ kỹ lấy, cô lấy tôi đi ra ghi bàn giẫm nhằm ở cạnh Giang Mạc Viễn, cho nên vì thế niềm hạnh phúc của nhị người dân có tương quan rất rộng lớn cho tới tôi, bất kể thế nào cô cũng ko được quy tắc tách xa xôi Giang Mạc Viễn, nếu như trong tương lai nhị người chia ly hoặc sinh sống ko niềm hạnh phúc thì cô phải yêu cầu lỗi tôi!”
Bình luận