Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích
Dạy
một yêu cầu
– Bài viết theo phương thức tự sự – kể chuyện, trong đó nhân vật là con vật bên cạnh nhân vật người, cần chú ý nhân hóa con vật sao cho tự nhiên, hợp lí.
Truyện là một kỉ niệm đáng nhớ tác động đến suy nghĩ, tình cảm của người kể.
-Biết vận dụng các kiến thức về văn tự sự đã học để kể lại câu chuyện khá hấp dẫn: kết hợp kể với miêu tả, biểu cảm…
b) Gợi ý
-Đề văn tự sự có từ “kỷ niệm” không còn là điều mới lạ đối với học sinh lớp 8. Là bài văn tự sự, “kỉ niệm” là câu chuyện được kể lại, dù vui hay buồn nhưng không thể quên. .
Truyện có sự kiện và nhân vật. Các sự việc xoay quanh nhân vật “tôi” và một con vật mà “tôi” nuôi, rất yêu quý.
-Con vật phải được nhân hóa. Lưu ý, nó không sống giữa đồng loại mà sống với con người nên việc nhân hóa phải hết sức tự nhiên, hợp lý. Phải miêu tả con vật (hình dáng, màu sắc, hành động, tính cách,…) trở thành nhân vật có nét riêng. Mô tả này cũng giúp đưa câu chuyện vào cuộc sống.
-Để thể hiện tình cảm gắn bó giữa con người (“tôi”) với con vật nuôi đó, cần sử dụng các yếu tố biểu cảm (vật với người, người với vật), những suy nghĩ về kỉ niệm đã qua, về cuộc đời. …
-Có thể kể cục theo thời gian hoặc kể ngược, cần sắp xếp các tình tiết sao cho có bất ngờ và hấp dẫn.
-Người kể chuyện nói “tôi”
-Một số cốt truyện chung: con vật bị lạc, “tôi” đi tìm và gặp nhau; con vật ốm đau (tai nạn, chết,…) “tôi” nhớ, khổ,…
-Kể về loài vật nhưng thể hiện thái độ, nhận thức của mình đối với cuộc sống nên bài học rút ra từ câu chuyện là điều cần chú ý.
c) Lập dàn ý (dàn ý chung)
Khai mạc
Hoàn cảnh khiến “tôi” nhớ lại những kỷ niệm.
Thân hình
-Các con vật cưng với bạn và gia đình của bạn:
+ Chuyện con vật xuất hiện trong gia đình mình.
+ Tả con vật.
+ Thái độ của mọi người đối với nó.
-Cuộc sống của con vật nuôi đó.
(Có thể kể một vài sự việc nhỏ xảy ra với con vật đó để thể hiện tính cách của nó và thể hiện thái độ của người kể đối với nó.)
– Kỷ niệm mãi mãi.
(Kể lại chi tiết, sinh động một kỉ niệm về con vật nuôi.) Ví dụ:
+ Nó biết chăm sóc “em” khi nó ốm, nó ốm “em” lo cho nó.
+ Nó bị lạc và “tôi” đi tìm nó…
-Kết hợp tự sự, miêu tả, biểu cảm, suy nghĩ,… để sắp xếp các tình tiết tạo sự bất ngờ, hứng thú.
Kết thúc
-Nó có thể là sự kết thúc của một ký ức.
-Nó có thể là kiếp sống của con vật sau kí ức đó.
-Đó có thể là suy nghĩ của người kể chuyện về động vật…