cuồng si em

“Cậu công ty sở hữu gì van cứ nhắn gửi dò?”
Hắn nheo đôi mắt lại, ngữ điệu tức phẫn uất tuy nhiên đang được giảm sút bao nhiêu phần:
“Bữa sáng sủa ngày ngày hôm nay là vì ai nấu? Mì thì nguội, mực lại mềm. Bà thưa coi loại này khiến cho trái đất ăn được sao?”
Quản gia Châu khẽ thở lâu năm, thấu hiểu thế này Mạc Tử Quân cũng chê bai bữa tiệc sáng sủa này. Chỉ là bà vẫn liều mạng bản thân nhằm đầu nhà bếp mới nhất test việc, tuy nhiên ko ngờ lại khiến cho hắn tức phẫn uất như thế.
“Bình thông thường bữa tiệc sáng sủa của cậu đều tự một tay cô công ty tính liệu. Hôm ni là đầu nhà bếp mới nhất phụ trách, có lẽ rằng ko tách ngoài sơ sót.”
Dừng lại một khi, để ý biểu lộ của những người nam nhi bại liệt, bà mới nhất thưa tiếp:
“Hay là nhằm tôi nấu nướng mang lại cậu số mới nhất.”
Mạc Tử Quân phẩy tay tỏ ý ko cần thiết, im re ko thưa giờ đồng hồ này. Trên khuôn mặt quạu quọ càng thêm thắt vẻ buồn phiền, hắn đứng trực tiếp dậy, tăng trưởng chống.
Quản gia Châu coi theo đuổi bóng sống lưng hắn, rung lắc đầu ngao ngán. Nhớ cho tới Đình Hạ, bà lại thấy thương xót mang lại cô nàng nhỏ bại liệt. Rõ ràng là cô yêu thương Mạc Tử Quân nhiều cho tới vậy, cho tới sau cùng vẫn ko lưu giữ nổi ngược tim hắn.
Đã đành là những loại miễn chống sẽ không còn bền, tuy nhiên Mạc Tử Quân cũng đâu cần thiết tuyệt tình cho tới thế?
Ngày ngày qua, khi Đình Hạ bưng khuôn mặt mũi đẫm lệ tách ngoài Mạc gia, bà đang được đứng ở một góc tận mắt chứng kiến toàn bộ. Lúc bại liệt quản ngại gia Châu thiệt sự mong muốn gọi mang lại Mạc lão gia và Mạc phu nhân, nhằm nhị người bọn họ ngay tắp lự trở lại, ngăn ngừa Mạc Tử Quân xua đuổi cô cút. Nhưng phận là nô lệ, bà đâu thể thực hiện ngược ý hắn?
Mạc Tử Quân ko mang lại bà bật mí lấy nửa điều, càng nhắn gửi tìm hiểu bà kể từ ni về sau ko được nói tới Đình Hạ trước mặt mũi thân phụ u hắn.
“Cậu công ty thiệt kỳ lạ, đang được yên ổn đang được lành lặn lại xua đuổi cô công ty cút. Dì thưa coi cô Đình chất lượng tốt như vậy, cậu ấy lại ko biết quý trọng.” Người thực hiện một vừa hai phải dọn chén đũa bên trên bàn, một vừa hai phải kêu ca thưa với bà.
Quản gia Châu nhắn gửi tìm hiểu cô ấy lưu giữ ý tứ, chớ nhằm Mạc Tử Quân nghe thấy những điều này. Làm việc vô Mạc gia nhiều năm, bà đương nhiên làm rõ tính cơ hội lập dị của những người nam nhi bại liệt. Chỉ cần thiết hắn thấy ai ko một vừa hai phải đôi mắt, ngay tắp lự xua đuổi cút ngay lập tức tức tương khắc.
“Chuyện của gia công ty, người thực hiện như tất cả chúng ta làm những gì sở hữu quyền bình phẩm?”

Tám giờ sáng sủa, Mạc Tử Quân đem theo đuổi cái bụng đói cho tới Mạc thị.
Trong chống thao tác, một ly cafe rét đang được đặt điều sẵn bên trên bàn. Hắn ϲởí áօ vest tùy tiện ném lên ghế sofa, rồi ngả bản thân ở xuống.
Kỳ kỳ lạ, kể từ tối ngày qua cho tới giờ hắn cảm nhận thấy rỗng tuếch vắng ngắt, tuy nhiên lại thiếu hiểu biết vì như thế nguyên vẹn nhân gì?
Vì người phụ phái nữ bại liệt sao? Đình Hạ - đối tượng người dùng tuy nhiên Mạc Tử Quân tìm hiểu đại nhằm kết duyên theo đuổi sự nghiền buộc của thân phụ u hắn.
Không đời nào! Sao hắn hoàn toàn có thể đặt điều tình thân lên trên người cô được?
Mạc Tử Quân chép mồm, tiếp cận ngồi xuống bàn thao tác. Đang cơn mệt rũ rời, hắn bắt ly cafe lên, một tương đối nốc cạn.
Vứt vứt lại những tâm lý độ ẩm ương vô đầu, Mạc Tử Quân lật ngỏ sách vở và giấy tờ, chính thức xử lý việc làm.
Hắn coi lên đồng hồ thời trang, rồi lại gọi mang lại thư ký của tớ – Lâm Uyển.
“Đặt hùn tôi 1 phần cơm trắng trưa ở quán cũ. Hôm ni bảo người tao gửi gắm sớm rộng lớn một chút ít.” Mạc Tử Quân quan trọng đặc biệt nhắn gửi tìm hiểu.
Lâm Uyển nghe kết thúc điện thoại cảm ứng thông minh, vô nằm trong tự dự. Sau nằm trong vẫn nên đồng ý với đòi hỏi của hắn.
Vốn dĩ phần cơm trắng trưa tuy nhiên Mạc Tử Quân thích ăn đều tự đích đằm thắm Đình Hạ nấu nướng đem về doanh nghiệp lớn thường ngày. Chỉ là trước bại liệt cô từng một phiên đem cơm trắng cho tới doanh nghiệp lớn mang lại hắn, ngay tắp lự bị người nam nhi này trực tiếp tay ném vô vào sọt rác rến.

Xem thêm: quan âm chi ngoại

Bạn đang xem: cuồng si em

Xem chan chứa đủ