CHỈ LÀ HẠT BỤI
Liên Nguyệt
Hôm ấy, trời nhập xanh rì sáng sủa mượt, muôn hoa đang được phô bày sắc, bướm ong dập dìu cất cánh lượn bên dưới ánh nắng hồng nhẹ nhõm đẹp nhất. Hạt Bụi vừa phải trở bản thân mở mắt rời khỏi và cảm thấy vượt lên trước đỗi tưởng ngàng, tò mò mẫm với vạn vật xung quanh. Mọi loại đều trở thành lung linh sinh động, không quen trước mặt tuy nhiên Hạt Bụi vẫn ở trên đây kể từ bao kiếp trước cho tới giờ. Có lẽ, sau khoản thời gian tu luyện chứng quả thành hình người, khung hình thay cho thay đổi, đem đầy đủ lục căn cho nên việc chính thức tiếp xúc sáu trần khiến cho Hạt Bụi trở thành tò mò mẫm rộng lớn. Cảm giác hoàn toàn có thể dung tay nhằm sờ chạm nhập vật thể thiệt tuyệt vời Sư Phụ hỉ, con cái quí lắm cơ. Sư Phụ chỉ ngồi yên ắng quan sát rồi mỉm cười nhẹ nhõm và thưa. Hạt Bui à. ni con cái đang được đem đầy đủ hình hài của con người rồi thì cũng nên thay đổi lại thương hiệu cho tới phù hợp với con người nhé. Hạt Bụi vội vàng đáp: Tên là gì hở Sư Phụ? Con là Hạt Bụi tuy nhiên. Vậy Hạt Bụi liệu có phải là thương hiệu của con cái không?
Bạn đang xem: cung chi la hat bui
Đúng rồi, Khi con cái còn là một hình hài nhỏ nhỏ xíu của Hạt Bụi thì Ta gọi con cái là Hạt Bụi nhằm phân biệt với những loại, loại không giống tuy nhiên ni con cái không hề hạt bụi nhỏ xíu tẹo teo ngày xưa nữa. Vậy Sư Phụ gọi con cái là Trần Duyên nhé. Hạt Bụi nhảy cỡn lên vui vẻ đáp. Dạ, là lá la Hạt Bụi ni mang tên là Trần Duyên rồi tuy nhiên Sư Phụ à…đệ tử vẫn quí được gọi là Hạt Bụi như ngày xưa rộng lớn, nghe dường như thân thiện và thân mật với Sư Phụ rộng lớn, Hay là con cái đem nhị thương hiệu luôn luôn nhá. Được rồi, Ta sẽ giữ lại được thương hiệu Hạt Bụi cho tới con cái.
Ở điểm hầm thâm thúy nằm trong hẻm của vũ trụ bao la, nhị thầy trò Hạt Bụi vẫn cần cù miệt mài tu tập nhằm trở thành Tiên. Một hôm, sư phụ thưa với Hạt Bụi rằng: Hạt Bụi à, đang được trải qua hàng nghìn kiếp tu hành, ni con cái đang được luyện thành hình người khá đầy đủ tứ chi, cảm giác và tri giác rồi, và để được trở thành tiên thì con cái nên trải qua kiếp sinh sống của những người phàm tục. Nương nhập điểm phàm trần nhằm tu tập giáo pháp, nhận ra lẽ thiệt của chân lý nhằm trở thành tiên, tuy nhiên con cái nên luôn luôn trực tiếp lưu giữ kỹ một điều rằng: kiếp sinh sống phàm tục đơn giản mong manh fake tạm thời như bọt đại dương, con cái chỉ nương nhập nhằm tìm ra chân lý chứ không hề được bám víu nhập nhé, lưu giữ nhé….Hạt Bụi lắng nghe lời sư phụ dạy dỗ rồi đáp: Dạaaaaaa [dài ngoằng]. Trong lòng Hạt Bụi vô cùng hí hửng tuy nhiên cũng tương đối buồn vì thế kể từ ni tiếp tục rời xa điểm thân yêu và Sư phụ thiệt rồi.
Đêm cơ, Hạt Bụi cứ ở trằn trọc mãi với bao suy nghĩ bâng quơ cùng với sự đắc ý, tôi cũng đảm bảo chất lượng á chứ, đã và đang cố gắng kiên trì tu tập qua quýt từng nào kiếp nhằm trở thành người tuy nhiên, rồi một ngày nào là cơ ko xa cách nữa bản thân tiếp tục trở thành Tiên thôi. Hí hí…rồi tự động nhủ: bản thân nên quyết chí tu hành cho dù con đường chông gai hoặc nghịch cảnh của đời người đem trở ngại mà đến mức nào…mình nên lập chí và quyết tâm vượt qua nhằm ko phụ lòng phía đạo của sư phụ, lơ mơ với bao suy nghĩ nhập đầu thì Hạt Bụi ngủ thiếp lên đường khi nào là ko hoặc biết, chỉ lúc nghe đến giờ đồng hồ chim hót sớm thì giật thột tỉnh giấc.
Sư phụ đang được thiền tọa kế tiếp mặt mày kể từ từ mở mắt rời khỏi và nhẹ dịu nhắn dò thám phiên cuối: Hạt Bụi à! Từ ni, lối đời con cái nên một mình bước tiếp, toàn bộ chông gai trở ngại con cái cũng nên tự động bản thân đối mặt vượt qua và ko được đầu hàng nhụt chí nhé. Sư phụ tin tưởng con cái tiếp tục thực hiện được và thiệt đảm bảo chất lượng nữa. Duyên thầy trò thân thuộc Ta và con cái cũng xem như đang được tận, ngày sau hội ngộ ở Thiên cảnh thì chúng ta tiếp tục không giống, lưu giữ nhé Ta tiếp tục đợi con cái ở cuối con đường. Hạt Bụi nước đôi mắt váy đìa, nghẹn ngào ko thưa được gì chỉ biết gật đầu rồi lại gật đầu, ôm chân sư phụ dập đầu bái bái biệt phiên cuối rồi một mình bước xuống núi không đủ can đảm xoay đầu coi lại. Tự nhủ: kể từ ni, Hạt Bụi chỉ với một mình một bóng xả thân nhập đời sống hồng trần thôi.
*
Những năm đầu mới nhất hạ tô, Hạt Bụi vẫn vô cùng tinh chuyên kệ kinh sớm chiều nhị buổi, tu hành nghiêm cẩn mật, ko trễ tràng khi nào. Rồi một hôm, trời đang được phảng phất mưa cất cánh, Hạt Bụi đang được lim dim đôi mắt lần chuỗi hạt thì phát hiện một cô bé thiệt đẹp nhất, yểu điệu thục nữ, thướt tha đi qua chánh điện khiến cho lục căn của Hạt Bụi dấy động, nhập một ý niệm khởi lên xúc cảm, tư tưởng thực hiện công ty hành vi, tâm tư tình cảm Hạt Bụi tự động thủ thỉ mong muốn chạm được nường ấy. Nàng ấy là ai sao tớ ko thấy khi nào, nường ấy thương hiệu gì nhỉ? Sao nường lại đẹp nhất cho tới thế, nường là con người chăng hoặc giống như tớ, kể từ hạt bụi tu trở thành. Làm sao nhằm tớ hoàn toàn có thể tiếp xúc thì thầm với nường được nhỉ? Bao nhiêu thắc mắc vẩn vơ cứ quấn lấy tâm trí Hạt Bụi từng khi mọi nơi. Cứ nhứ thế, căn bệnh dịch tương tư đang được chính thức đâm chồi nẩy chồi trong tim Hạt Bụi ngày 1 rộng lớn dần dần. Và cuối cùng, việc gì cho tới cũng tiếp tục cho tới, nhượng bộ như Hạt Bụi không hề kiềm chế được ý thức nữa rồi nên vào một trong những giờ chiều ngày không giống, Hạt Bụi lấy không còn can đảm, tấn công bạo cho tới mặt mày và chất vấn nàng:
- Này cô gái…Nàng thương hiệu là gì? Thạch Nhi ạ…nàng đáp một cơ hội thân thiện.
- Thạch Nhi hả, tên thường gọi hoặc vượt lên trước. Ta thương hiệu Hạt Bụi. À! Sư phụ còn bịa đặt cho tới Ta thêm thắt một chiếc thương hiệu nữa là Trần Duyên. Thạch Nhi thấy đem hoặc không?
- có vẻ như Thạch Nhi cũng đều có ý với Hạt Bụi nên gật đầu tỏ ra e thẹn thò. Vâng, thương hiệu Trần Duyên cũng hoặc lắm ạ.
- Hạt Bụi như hát trong tim, hí hửng khôn ngoan xiết rồi tiếp tục: Thạch Nhi đem ở gần đây ko, đem thường xuyên cho tới trên đây không?
- Có ạ, cho tới thường ngày ạ. Hạt Bụi hí hửng như hóa điên lúc nghe đến Thạch Nhi đáp. Trong lòng thì thầm suy nghĩ, bản thân sẽ có được nhiều thời cơ nhằm gặp gỡ nường. Rồi tiếp tục chạm được nường thôi. Hí hí
Cuộc thưa chuyện cho tới kết quả cuối cùng lúc nghe đến tiếng chuông báo giờ công phu chiều cho tới. Hẹn gặp gỡ Thạch Nhi ngày mai nhé….
Hạt Bụi lên đường công phu chiều tuy nhiên tâm trí không hề nhằm nhập câu kinh câu nói. kệ nữa, nó đang được bay bướm tại tầng trời nào là ấy. Thời kinh đang được kết thúc, đại chúng cũng giải nó kể từ khi nào là tuy nhiên Hạt Bụi vẫn còn đấy ngồi ê a mơ mộng. Thấy kỳ lạ, Trụ trì cho tới hỏi: Trần Duyên sao còn ngồi đây? Giật minh đáp: Con đang được tụng kinh ạ, vừa phải đáp vừa phải mở mắt rời khỏi coi xung quanh ko một bóng người. Hạt Bụi lồm ngồm đứng dậy đảnh lễ đức Thế Tôn, tiếp xá xin chào trụ trì rồi lui về thiền thất. Suốt những ngày tiếp sau đó, tâm trí Hạt Bụi luôn luôn trực tiếp xới động, chỉ mong sao cho tới giờ gặp gỡ nường.
*
Hôm này đó là lễ tình nhân, là ngày đặc biệt của những song nam thanh phái nữ tú tuy nhiên Thạch Nhi lại nhập miếu thăm hỏi Hạt Bụi. Hai người ngồi trò chuyện vô cùng vui vẻ và vừa ý nhau, rồi chợt Thạch Nhi coi thâm thúy nhập đôi mắt Hạt Bụi hỏi: Chàng đem yêu thương thiếp không? Hạt Bủi đỏ hỏn mặt mày tía tai, tim đập loàn nhịp, lạc giọng đáp:
“Nàng là ai, cô nàng hoặc nường tiên
Giọng ngọt nhập như nước suối hiền
Xem thêm: khi lỗi thuộc về những vì sao
Môi đỏ hỏn mọng như trái ngược móc tiên
Dáng nường thanh thoát tựa hoa thiên”
Vừa nghe kết thúc bài bác thơ, khuôn mặt mày Thạch Nhi ửng hồng e thẹn thò, Hạt Bụi ngay lập tức dịu dàng bắt tay nường, ngắt nhẹ nhõm đóa hoa mua sắm lên làn tóc rồi áp sát mặt mày nhập tai nường thủ thỉ: Ta quí nường. Thạch Nhi mỉm cười, hai con mắt long lên vì thế hạnh phúc khẻ gật đầu đáp lại. Tình yêu thương đầu tiên, xốc nổi tuy nhiên tràn cám dỗ khiến cho Hạt Bụi ko thể khước kể từ. Và rồi, Hạt Bụi đã biết thành sức mạnh của dục vọng ái tình vượt qua, gục té vì chưng tham luyến nữ sắc. Cũng chỉ vì thế sự ham muốn lục căn tiếp xúc lục trần thực sự, mong muốn xúc chạm, mong muốn nếm demo vị ngọt của ái tình, vị đắng chát của cuộc đời tràn ngang trái và vị đau khổ của tấm thân thuộc vật lý vô thường tràn bất hạnh.
*
Bước nhập đời với bao đều kinh ngạc như Khi Hạt Bụi mới nhất tượng hình người vậy. Sắc và Danh cứ lỡn quỡn tràn sự lôi kéo chiêm bao mị khiến cho Hạt Bụi càng mong muốn nhẩy vào như con cái thiêu thân thuộc. Tháng ngày trôi qua với bao đam mê fake tạo nên, cố gắng khỏa lấp từng ham muốn nhập dục vọng khiến cho Hạt Bụi càng kiệt sức thời gian nhanh rộng lớn.
Bởi:
Hồng trần fake tạo nên lắm thú nghịch ngợm,
Một phút xa cách chân đọa ngàn đời.
Trong khi mệt mỏi, chán ngán với cuộc sống thường ngày tràn tạm thời bợ này thì nhập tàng thức của Hạt Bụi, những giáo huấn của Sư Phụ còn lưu hội tụ lại đang được trỗi dậy một cơ hội mạnh mẽ và uy lực. Hạt Bụi vật vã nấc nghẹn nội địa đôi mắt Khi lưu giữ cho tới câu nói. dạy dỗ năm nào là và lời dặn dò thám, điểm hứa trước khi chia tay của Sư Phụ. Những điều này vẫn còn đấy văng vọng mặt mày tai như mới nhất ngày hôm qua, càng tạo nên Hạt Bụi bội phần đớn nhức, day dứt tột nằm trong.
Đã bao tối ở thổn thức và đấu giành tâm lý cho tới khó thở. Với sự dằn lặt vặt và tự động trách cứ là nhị yếu tố chủ yếu tạo thành ngọn lửa ngầm thiêu cháy thể xác của Hạt Bụi thời gian nhanh rộng lớn. Dẫu vậy, một Khi đang được bước đi nhập thì ko nên dễ dàng nhằm bước ra được, có lẽ rằng không còn phần đời sót lại của Hạt Bụi nên chấp nhận Chịu tổn thương lý trí và lời hứa năm nào thì cũng phôi nhạt. Như ngấm thía được sự vô thường của đời sống tạm thời bợ vùng nhân gian. Giờ trên đây, với tấm thân thuộc rã rời, Hạt Bụi lặng dìm 4 câu thơ của Ni Trưởng Huỳnh Liên nhập niềm hối tiếc domain authority diết như cảnh tỉnh chủ yếu bản thân.
“Cuộc nhân thế như tuồng ảo mộng
Chuỗi thời gian tợ bóng bạch câu
Đời người gẫm đem bao lâu
Tử sinh là một trong nhịp cầu nên qua”
Hạt bụi vẫn trả về cát những vết bụi, nhập khoảng thời gian ngắn giáp với sự tan tung, Hạt Bụi cứ dõi đôi mắt quan sát về phía khung trời xa cách xa cách, điểm tuy nhiên Sư Phụ đang được đứng đợi Hạt Bụi trở về, nhức đáu miên man nhập thổn thức: Sư Phụ à! Con van nài sám hối, con cái sai rồi, con cái đang không nghe lời dặn bảo của Người, con cái đang được phụ lòng phía đạo của Người. Thế nên, con cái mãi mãi cũng đơn giản hạt bụi nhỏ xíu nhỏ tuy nhiên thôi.
Xem thêm: ký ức đẹp nhất
Liên Nguyệt
Thư Viện Hoa Sen
Bình luận