Dạy
Đề bài: Hãy nêu cảm nghĩ của em sau khi đọc bài Vào nhà ngục Quảng Đông của Phan Bội Châu.
Tham khảo bài làm của bạn Nguyễn Thị Vân Anh lớp 8A trường THCS Nguyễn Trãi – Đông Hà
Bài thơ vào nhà ngục Quảng Đông thể hiện ý chí, khẳng định chí hướng, lí tưởng của ông. Câu mở đầu rất tự nhiên, xen lẫn tự giễu, giễu cợt, thể hiện ngay thái độ coi thường hiểm nguy và tinh thần kiên định của tác giả:
“Vẫn hào hùng, vẫn phong độ
Mỏi chân thì đi tù”.
Thiên tài là người thông minh hơn người. Trong sách cổ Hoài Nam Tử, trí tuệ của hơn vạn người gọi hắn là sư huynh, trí tuệ của hơn ngàn người gọi hắn là Tuấn, trí tuệ của hơn trăm người gọi là Hạo, trí tuệ của hơn mười người. người ta gọi ông là kiệt tác. Phong vừa có nghĩa là anh hùng, vừa là anh hùng. Câu đầu có nghĩa là hoàn cảnh có thay đổi nhưng khí chất anh hùng, chí khí không đổi.
“Vẫn thiên tài, vẫn sành điệu”
Không phải Phan Bội Châu đã nhìn thấy từng chân mà coi đó như một điểm dừng chân sau một chặng đường dài mệt mỏi, coi như một lẽ thường tình của cuộc đời.
Đó là cách của người cách mạng biến việc nghiêm trọng thành việc bình thường để tự động viên và an ủi mình.
Hai câu tiếp theo tự nói lên cảm giác của họ:
“Có khách vô gia cư bốn biển
Lại một tội nhân năm châu.”
Người Trung Hoa có câu “Tứ hải là nhà”, nghĩa là bốn biển đều là quê hương. Hoàn cảnh của Phan Bội Châu còn bi đát hơn: Ông đã bỏ nhà ra nước ngoài hoạt động, trở thành khách không nhà bốn biển – khắp nơi đều xa lạ, không nơi nương tựa, cực ngang trái phiêu bạt, lênh đênh. Người có tội là người đang bị theo dõi, bị truy nã, ở đâu cũng có nguy cơ bị truy bắt, không có nơi nào được yên thân.
So sánh câu này với hai câu trước để thấy khí phách anh hùng của tác giả: dù trong hoàn cảnh khó khăn, khắc nghiệt nhưng ông vẫn giữ vững ý chí và phong cách anh hùng.
“Nắm chặt tay đối tác kinh tế,
Há miệng cười cho hận”
Hai bài văn tế đã nói lên khát vọng mãnh liệt mà cụ Phan từng ấp ủ: Khát vọng kinh thế (lo cho nước và cứu đời). Hình ảnh thơ mang đậm chất sử thi lãng mạn khiến cho nhân vật trữ tình dường như không còn là con người thực, một con người bình thường bé nhỏ trong vũ trụ, mà bỗng lớn lên, từ tầm vóc đến năng lực. vĩ đại, thần thánh.
Nếu như trước đây người ta đã khâm phục khí phách, chí khí của nhà cách mạng chí sĩ Phan Bội Châu, thì nay người ta lại càng cảm phục trước sự dũng cảm của người anh hùng ấy, ngay cả khi ở trong tù. Nắm chặt tay và mở miệng cười sự thù hằn.
Đoạn thơ khép lại bằng hai câu thơ khẳng định ý chí sắt đá bất khuất:
“Thân còn, sự nghiệp còn.
Có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ?”
Một lần nữa ta cảm nhận được tư thế kiêu hãnh của một người đứng cao hơn cái chết. Lời ca trong trẻo, dứt khoát như ý chí sắt đá của người tù cách mạng. Kẻ thù có thể giam cầm, hành hạ, thậm chí giết hại những người yêu nước, cách mạng, nhưng niềm tin kiên định, ý chí chiến đấu kiên cường của họ làm sao giấu được? đầm. Với những nhà cách mạng như Phan Bội Châu, sống là chiến đấu.
Đoạn thơ khép lại nhưng dư âm hào hùng của nó vẫn còn vang mãi trong lòng người đọc. Càng đọc bài thơ, chúng ta càng xúc động trước cảm xúc trữ tình mãnh liệt của tác giả đã truyền lại cho chúng ta. Chính nguồn cảm xúc ấy đã tạo nên vẻ đẹp huyền ảo của hình tượng thơ và tạo nên phong cách trữ tình cách mạng của Phan Bội Châu. Và chính nguồn cảm xúc ấy đã tạo nên sức hấp dẫn khó cưỡng của thơ Phan Bội Châu.